Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 428: Năng Lực

Đạo nhân nhớ lại khung cảnh trong tranh và sự huyền bí mà hắn cảm nhận, không ngoài sự đoán vẫn cảm nhận được dư vị vô tận như cũ, hắn nói:
"Bức tranh này vô cùng phi thường, tràn đầy linh vận và huyền bí. Phần lớn bức tranh đã tự hình thành một thế giới của riêng nó, chắc chắn là có từ năm đó, khi Đậu Nhân Gia cống hiến cả cuộc đời mình cho tác phẩm này."
Lời này vừa nói ra, nữ hiệp đều sửng sốt trong chốc lát.
Nhưng thậm chí họa sĩ còn sốc hơn.
Khi người bình thường nhìn vào bức tranh này, họ sẽ chỉ cảm thấy đó là một bức tranh đẹp, những người có giác quan tâm linh nhạy bén sẽ cảm thấy dường như trong bức tranh ẩn chứa một loại ma thuật nào đó khiến họ cảm thấy mình có thể bước vào. Nhiều nhất chỉ có thể cảm thấy bức tranh này tràn đầy thần bí, nhưng suy cho cùng thần bí ở điểm nào lại không thể nói ra được. Có thể nói lên bức tranh đã tự hình thành một thế giới riêng của nó là điều mà ít người dám nghĩ tới.
Nhưng đó vẫn là sự thật.
"Tiên sư không hổ là tiên sư, nhìn thoáng qua liền có thể thấy được linh vận huyền diệu trong đó, Đậu mỗ rất ngưỡng mộ."
"Tại hạ vốn cũng chẳng có năng lực nhìn thấu gì cả."
Tống Du thành thật nói.
"Chẳng qua là tại hạ từng gặp được một vị đại sư có kỹ thuật điêu khắc thần thông ở Dật Châu cách đây vài năm. Tại hạ từng đến viếng thăm nhà của vị đại sư nọ, sau khi mở mang kiến thức, ta được đại sư truyền cảm hứng nên đã có thêm một chút kỹ năng, vừa vặn lúc đó cũng dùng chính cách này."
"Hóa ra là như thế ư..."
"Ta tự hỏi không biết bức tranh này đến từ đâu?"
"Đây là quê hương của nhà họ Đậu chúng tôi, huyện Chiểu, Vân Châu."
"Tại hạ nhất định phải đến đó một lần trong đời."
"Nói đến cũng thật đáng tiếc, thuở nhỏ Đậu mỗ đã theo cha mình sống ẩn dật ở Ngang Châu, cũng chưa bao giờ về thăm tổ tiên."
Khuôn mặt của Đậu đại sư đầy tiếc nuối, nhưng đây không phải là lúc thích hợp để nói về chuyện này. Hắn lắc đầu và nói tiếp:
"Thế nhân đều biết rằng nhà họ Đậu ta đã lấy hội họa làm nghề gia truyền từ khi vị tổ tiên này nổi danh, nhưng họ không biết rằng nhà họ Đậu ta đã từng làm họa sĩ cung đình từ hàng nghìn năm trước, nhưng vì khi đó thiên tử ngu ngốc luôn yêu cầu những tranh ảnh dung tục nên tổ tiên không còn muốn hầu hạ nữa. Ngoài ra, sống trong thâm cung lâu không tốt cho con đường phát triển của hội họa, từ xưa đến nay chưa có họa sĩ vĩ đại nào xuất thân từ trong cung, lúc này vị tổ tiên kia của ta vì theo đuổi con đường hội họa mà từ quan trở về quê hương."
"Tổ tiên cao cả."
Tống Du thản nhiên đáp lại, chăm chú lắng nghe câu chuyện của hắn.
Cô bé bên cạnh cũng rướn cổ lên, đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào họa sĩ không chớp mắt lấy một lần.
Mặc dù Đậu đại sư sợ người giang hồ tới tìm hắn, nhưng hắn cũng biết năng lực của vị trước mắt này, hắn biết ưu tiên hàng đầu của hắn là thuyết phục vị tiên sư này, mà thuyết phục một người như vậy, hắn tuyệt đối không được vội vàng.
Vì vậy, hắn vẫn kiên nhẫn và chậm rãi nói tiếp:
"Kể từ khi rời khỏi triều đình, tổ tiên cũng đã thoát khỏi sự kiềm chế. Tổ tiên của ta đã miệt mài rèn giũa kỹ năng hội họa qua nhiều thế hệ, theo đuổi những bí ẩn của sơn thủy. Quả nhiên, họ đã tiến bộ nhanh chóng và dần dần hình thành nên những kỹ năng độc nhất chỉ có ở nhà họ Đậu ta.
"Nếu ngươi muốn đi con đường hội họa đạt được trình độ thần thông tối thượng, ngoài kỹ năng, người ta còn phải hết sức chú ý đến bút, giấy và mực in."
"Tương truyền từng có một vị tổ tiên đã từng du hành khắp thiên hạ, gặp gỡ các vị thần tiên và đồng hành cùng với họ. Hắn đã làm ra giấy vẽ từ những cây vạn niên thanh xanh nơi Phượng Hoàng nghỉ lại ở phía bắc Việt Châu. Hắn đã làm ra tổng cộng bốn tờ, tất cả đều là giấy tốt vô song, tràn đầy linh vận."
"Năm đó sau khi vị tổ tiên nọ trở về nhà, hắn đã sử dụng một trong những tờ giấy nọ. Mặc dù bức tranh vẽ ra rất kỳ diệu, nhưng hắn sâu sắc cảm thấy kỹ năng hội họa của mình chưa đủ nên đã truyền lại ba tấm giấy vẽ còn lại và cảnh báo các thế hệ tương lai đừng sử dụng chúng một cách tùy tiện nếu kỹ năng hội họa của mình chưa đạt đến đỉnh cao."
"Sau này, lại có thêm hai vị tổ tiên lần lượt đến. Họ tự cho rằng tay nghề của mình rất xuất sắc và sử dụng hai tấm giấy vẽ. Tuy nhiên, cả hai đều giống như vị tổ tiên kia, trước khi đặt bút thì tự tin không ai sánh bằng, sau khi bức tranh hoàn thành, quả thật kỳ diệu ngoài sức tưởng tượng. Nhưng chính loại thần kỳ không thể tưởng tượng này đã khiến bọn họ phải hối hận."
"Thậm chí còn có vị tổ tiên đã chết sau khi vẽ xong bức tranh, vì thế tổ tiên càng nghiêm khắc cảnh cáo thế hệ tương lai không được lạm dụng giấy vẽ Thanh Đồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận