Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 697: Bị Trộm Mất

Thiếu niên vui vẻ cười nói.
"Lại gặp nhau rồi!"
"Thật có duyên."
"Các ngươi nghỉ lại ở đâu?"
"Vẫn chưa biết được."
Tống Du ngừng lại một lát rồi nói với hắn.
"Có lẽ sẽ tuỳ ý tìm một chỗ."
"Ở hội thảo nguyên có rất nhiều kẻ trộm cắp, các ngươi không có lều vải, để đồ ở dưới đất sẽ rất có thể bị trộm mất, ngựa cũng sẽ bị trộm đi."
Thiếu niên thẳng thắn nhắc nhớ hắn, dứt lời không nhịn được bật cười.
"Hơn nữa, thường xuyên có người sau khi ra ngoài sẽ không tìm thấy mình nghỉ lại chỗ nào, có người bị trộm hết đồ đạc, còn cho rằng mình đi nhầm chỗ."
"Vậy chúng ta phải cẩn thận hơn."
"Nếu như trời mưa sẽ lại càng thảm."
"Đúng vây."
Tống Du trả lời rồi ngẩng đầu lên nhìn trời.
"May mà mấy ngày nay trời đều không mưa."
"Tại sao ngươi lại biết được?"
"Đoán."
"Ngươi biết pháp thuật ư?"
"Hiểu sơ."
"Thật sự biết à?"
"Biết một chút."
"Nghe nói buổi tối sẽ có người biết pháp thuật lên biểu diễn pháp thuật, hắn rất tài giỏi, ta còn chưa nhìn thấy bao giờ."
"Như vậy..."
Thiếu niên nói chuyện rất nhiều cũng rất nhiệt tình. Nhất thời Tống Du không biết nên trả lời hắn ra sao.
Hai bên nói chuyện với nhau vài câu rồi mới tách ra.
Trước mặt có không biết bao nhiêu lều trại, ở đó có người tới người lui, có cả bò dê ngựa. Tống Du đưa ngựa Tảo Hồng đi tới đó, tiểu nữ đồng cẩn thận tránh né người lớn đi tới đi lui và phân ngựa trên đường đi sát theo hắn.
Ở đâu cũng có người đang uống rượu chuyện trò, lớn tiếng nói chuyện.
Những giọng nói rộn ràng nhộn nhịp truyền tới khắp bốn phương tám hướng.
Đáng tiếc, mặc dù hiện giờ Đại Yến giàu mạnh, cho dù là người Tây Vực xa xôi cũng cảm thấy vinh dự vì biết nói tiếng phổ thông Đại Yến. Nhưng dù gì điều này cũng không bao gồm cả những dân chúng cùng khổ. Ở đây, phần lớn mọi người đều trò chuyện bằng tiếng địa phương, Tống Du hầu như đều không nghe hiểu những giọng nói tràn ngập xung quanh, chỉ có thể im lặng quan sát biểu cảm trên mặt của mọi người, từ đó cảm nhận suy nghĩ của bọn họ.
Hắn nhìn ra được mọi người đang lo lắng, có lẽ là bởi vì chiến tranh và sự quấy nhiễu của yêu ma.
Tuy nhiên phần lớn vẫn là niềm vui vẻ, phấn khởi.
Hắn cũng nhìn ra được ở đây có những người đã quen biết từ trước, cũng có những người xa lạ, đến từ những địa phương khác nhau trên thảo nguyên bao la vài trăm dặm này. Những người ấy dường như không cần quen biết từ trước, chỉ cần ngồi xuống thì chính là bạn bè.
Hắn đôi khi cũng có thể nghe hiểu, đa phần là từ lời của quan lại và thương nhân ở nơi này.
Tống Du đi dạo một vòng, từ lời trò chuyện của những thương nhân tới từ nhiều nơi ở Ngôn Châu và những quan lại quen biết nhau, hắn dường như đã nắm rõ lịch trình của hội thảo nguyên này.
Thịnh điển bài tế trời đất chính thức sẽ diễn ra vào năm ngày sau. Còn năm ngày này chính là hội thảo nguyên náo nhiệt.
Sáng sớm mỗi ngày đều sẽ có đua ngựa, quy tắc vô cùng đơn giản, mỗi người cưỡi một con ngựa, ai nhanh hơn sẽ thắng.
Điều khác biệt với tưởng tượng của Tống Du là, người tham gia hội đua ngựa chính thức đa phần là những đứa trẻ. Bởi vì những đứa trẻ ở nơi này lớn lên trên lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa không hề thua kém người lớn cưỡi con ngựa giống như vậy. Hơn nữa, trong cuộc thi không cần quá nhiều kỹ thuật thi đấu như vậy, người lớn quả thực không chạy lại lũ trẻ.
Nếu như người lớn cũng muốn tham gia thi đấu, vậy sau khi hội đua ngựa chính thức kết thúc, bọn hắn sẽ thi đấu với bạn bè của mình hoặc người trưởng thành có tuổi tác tương đương.
Mấy ngày trước, người chiến thắng sẽ được thưởng một con dê, còn ngày cuối cùng là một con ngựa.
Ban đêm là khoảng thời gian thoải mái, phần lớn mọi người sẽ vây quanh đống lửa ca hát nhảy múa, còn có người đi lảo đảo té ngã.
Thời gian giữa đó là thời điểm buôn bán.
Trên đường đi qua, Tống Du nhìn thấy rất nhiều lều vải chất đầy vật phẩm buôn bán. Có những đồ vật do người dân tự mang tới để buôn bán hoặc trao đổi, cũng có những thương nhân từ nơi khác tới, còn có cả những kỹ nữ chuyên phục vụ bên trong lều vải.
Mỗi khi nghe thấy tiếng thở dốc truyền tới từ bên trong lều vải, đạo sĩ đều sẽ đưa tiểu nữ đồng nhanh chóng rồi đi. Trong khi tiểu nữ đồng thì ngược lại, nó sẽ bị lòng tò mò hấp dẫn, đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc lều phải. Đạo sĩ có thúc giục ra sao nó vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ có thể đứng im nhìn nó. Điều này vậy mà lại có tác dụng... Nếu đạo sĩ không thúc giục, nó chắc chắn chạy tới vén rèm lên nhìn thử.
Sau này, đạo sĩ chỉ đành nắm tay nó.
Lúc hắn nắm tay nó, Tam Hoa nương nương lập tức thành thực, nó sẽ thuận theo hắn để hắn kéo mình đi, nhiều nhất chính là quay đầu nhìn sang những hướng khác nhau, ánh mắt tò mò rơi xuống bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận