Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 407: Bắt Đắc Dĩ

Sau khi hắn dọn dẹp bàn ghế xong, cả hai liền ngồi xuống.
"Nơi này của tại hạ đơn sơ, cũng không có trà ngon, mong quốc sư lượng thứ."
Tống Du cung kính hành lễ.
"Núi không ở trên cao, nước không ở dưới sâu, đất mà đạo hữu đang ở, chính là chỗ của Phục Long."
Quốc sư cúi đầu nói.
"Là may mắn của bần đạo."
"Quốc sư tới đây vì chuyện của phủ thái uý chăng?"
"Thái uý không muốn chết đi, nên đã đi tìm phép tục mệnh, lại đi vào tà đạo. Con trai thái uý ỷ vào xuất thân mà ức hiếp bách tính, bị cao nhân thần tiên trừng phạt, khiến lòng dân vui mừng."
Quốc sư cười nói, giống như hoàn toàn không muốn thảo luận chuyện này là đúng hay sai, cũng chẳng buồn để ý tới người của phủ thái uý, chỉ thở dài, nói.
"Sau khi chuyện này bị lan truyền ra, chỉ e kinh thành lại nổi lên tin đồn có thần tiên."
"Không biết bệ hạ suy nghĩ ra sao?"
"Bệ hạ sớm đã hạ lệnh, ràng buộc con cháu quý tộc ở kinh thành, bệ hạ cũng chẳng mấy anh minh, sao có thể để tâm được hết tất cả các phương diện."
Quốc sư thở dài, giống như cũng rất bất đắc dĩ.
"Người đời đều nói, khắp nơi trong thiên hạ đều là đất của vương, đất ở xung quanh nào phải đất của thần, nếu như bảo bần đạo nói, bần đạo sẽ nói rằng thiên hạ này không phải là thiên hạ của dân chúng, cũng không phải thiên hạ của một mình bệ hạ."
"Lời của quốc sư có lý."
"Nếu như một ngày nào đó, có một thiên hạ thật sự thuộc về thiên hạ của bách tính, đó một thực sự là thời kỳ hưng thịnh."
"Quốc sư quả thật chính là đạo sĩ."
Tống Du cũng càng thêm tôn kính quốc sư, đây không phải lời mà vương công quý tộc thời đại này có thể nói ra.
"Nói ra thì thời gian bệ hạ cai quản triều ta, đã là thời điểm các quý tộc của Trường Kinh an phận nhất."
Quốc sư nói xong, ngừng lại một lát.
"Tuy nhiên, một là việc chính sự của bệ hạ bận rộn, hai là bệ hạ cũng không thể quản lý bọn họ quá mức, bởi sẽ có người cảm thấy Sở gia không muốn chia sẻ thiên hạ với bọn họ, lần này, đạo hữu cũng coi như đã uy hiếp tới đám quyền quý của Trường Kinh kia, có lợi lớn với nước, với dân. Bệ hạ là bậc đế vương anh minh, tối qua người cũng có nói với bần đạo muốn cảm tạ đạo hữu."
Tống Du nghe thấy lời này chỉ mỉm cười, không nói gì sau, sau đó hẳn chuyển sang hỏi.
"Quốc sư vốn không phải tới vì chuyện này, nay cố ý tới tìm ta, không biết là vì chuyện gì?"
"Bệ hạ rất mạnh mẽ."
"Thì ra là vậy."
Tống Du lại bật cười.
Vị quốc sư này nói chuyện cũng thật thẳng thắn.
"Tuy nhiên, ngoài việc bệ hạ rất mạnh mẽ ra, người cũng ngưỡng mộ phong thái của tiên nhân, muốn cầu đạo trường sinh, tiêu dao tự tại."
Quốc sư nói tiếp.
"Trước đây, người từng nghe nói những sự tích về đạo hữu, càng ngưỡng mộ không thôi, sau lại biết được về nguồn gốc giữa Phục Long Quan và hoàng thất, sớm đã muốn mời đạo hữu vào cung làm khách, tuy nhiên bần đạo biết đạo hữu chỉ e không thích bị quấy rầy, cũng đã khuyên ngăn bệ hạ, hôm nay, đúng lúc nghe tin đạo hữu bị quý tộc của phủ thái uý mạo phạm, bệ hạ cảm thấy vô cùng hổ thẹn, bèn để bần đạo cố ý tới gặp một chuyến, muốn mời đạo hữu vào cung làm khách, uống rượu trò chuyện đêm khuya."
Quốc sư nói xong bèn ngừng lại một lát, sau đó mới bổ sung thêm một câu.
"Bệ hạ biết rõ truyền nhân của Phục Long Quan thích tự do tuỳ ý, nếu như đạo hữu không muốn, cũng không cần ép buộc."
Quốc sư lặng lẽ liếc nhìn Tống Du, đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị từ chối.
Nhưng hắn lại nghe được câu hỏi của đạo sĩ trẻ tuổi.
"Hôm nay đi à?"
"Đương nhiên không phải."
"Lúc nào đi?"
"Xem đạo hữu khi nào thì thuận tiện."
"Có tiệc rượu ở trong cung không?"
"Ha ha, đương nhiên là có, tiên nhân của Phục Long Quan muốn thứ gì, chỉ cần trong cung có thể lấy ra, há có thể thất lễ?"
"Gần đây tại hạ khá rãnh rồi."
Quốc sư sững sờ một hồi, sau đó mới nói.
"Vậy hẹn ba ngày sau. Mặc dù chỉ là uống rượu trò chuyện, trong cung cũng cần phải chuẩn bị."
"Được."
"Ba ngày sau bần đạo sẽ tới mời đạo hữu."
"Có thể mang theo mèo không?"
"Đương nhiên có thể."
"Làm phiền quốc sư."
Mãi cho đến khi rời khỏi chỗ Tống Du, quốc sư vẫn không thể hiểu nổi.
Theo như những gì hắn biết, tính cách của vị tiên sinh này lạnh nhạt tuỳ ý, không thích lo lắng phiền phức, hắn đoán người này đa phần sẽ nói một câu đa tạ ý tốt của bệ hạ, chỉ là bởi vì lí do nào đó, rồi sẽ uyển chuyển từ chối, không ngờ được người này vậy mà lại đồng ý.
Buổi tối, trên đường có không ít người đi lại.
Quốc sư vừa đi vừa suy nghĩ.
Không lẽ người này phát hiện đương kim bệ hạ có liên quan tới chuyện luân hồi của địa phủ nên muốn tới thăm dò? Hay là phát hiện Đại Yến hiện nay có vấn đề gì đó? Ví như kẻ sĩ ở Trường Kinh hủ bại, quý tộc ngang ngược, ví dụ như phương Bắc chiến tranh liên miên, dân chúng lầm than, dân số trong thiên hạ tăng dẫn tới lương thực không đủ, nên hắn muốn châm biếm hoặc vào cung khuyên ngăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận