Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 92: Không Hề Đồng Ý

Vốn dĩ ngựa Bắc Nguyên có hệ thống tiêu hóa khá tốt, có khả năng chịu đựng thức ăn thô cứng tương đối tốt, mỗi khi có đợt phải làm nhiệm vụ nặng nhọc thì cũng không cần đến quá nhiều loại thức ăn. Tuy nhiên, trong thành lại không thể trồng cỏ nên phải tốn tiền để mua thức ăn gia súc hay rơm cỏ. Đương nhiên chúng cũng phải được vệ sinh sạch sẽ thường xuyên. May mắn thay, sau khi Tống Du nói với nó vài câu thì nó đã bình tĩnh lại, nếu không nhất định sẽ gây ồn ào cho hàng xóm, chưa kể còn gây phiền phức, trong lòng sẽ thấy có chút không yên tâm với nó.
Tháng chạp mới tới thôi mà đã sắp kết thúc.
Chẳng bao lâu nữa sẽ là lần đầu tiên một mình đón Tết của Tống Du kể từ khi hắn đến với thế giới này.
Cách đây vài ngày, các đạo trưởng của Phúc Thanh Cung đã nhờ một vị khách hành hương sống ở Dật Đô gửi một lá thư, nói rằng họ muốn mời Tống Du đến núi Thanh Thành để đón năm mới. Chỉ là hắn không có cách nào hồi âm lại với các đạo sĩ ở Phúc Thanh Cung như nào, không biết là đã để bọn họ phải chờ ở trước sơn môn bao lâu.
La bổ đầu cũng đến mời hắn, nhưng Tống Du cũng từ chối.
Trong đó có cả Du Chi Châu cũng gửi thư.
Tống Du cũng không hề đồng ý .
Hoa mai đã nở rất lâu rồi nhưng vào đêm giao thừa nó vẫn còn đó, một mình đối mặt với sương giá lạnh lẽo giá rét.
Tống Du đang nghĩ đến ngày trong viện, Tam Hoa nương nương đã biến thành người, nhưng vẫn không thể thay đổi thói quen của loài mèo là đi trên tường và mái hiên.
Tết nguyên đán năm nay là thời điểm thích hợp, khoảng vài ngày sau đó sẽ là lập xuân.
Hắn nhớ rằng hắn tới Dật Đô khi trời lập thu, trải qua mùa xuân, thiếu chút nữa là đã qua luôn hai mùa thu đông rồi.
Một giọng nói phát ra từ phía bức tường trong sân ở ngay phía trên đầu hắn.
"Chúng ta sẽ phải đi sao?"
Tống Du ngước mắt lên thì thấy tiểu nữ đồng chân trần đang đứng trên nóc tường trong sân chỗ mái hiên che mưa. Nàng đứng rất vững chắc, nhìn chằm chằm vào hắn.
Con mèo này thực sự có một đôi mắt tinh tường.
"Ta đã nói rồi, Tam Hoa nương nương khi hóa thành người rồi thì không nên trèo lên mái nhà đi đi lại lại như thế, nếu không sẽ bị người ta tưởng là yêu quái đấy."
"Tam Hoa nương nương là yêu quái."
"Ảnh hưởng đến hàng xóm."
"Không có ai trong ngôi nhà này cả."
"Thật là bất lịch sự."
"Thôi được rồi, được rồi."
Tuy nghe hắn nói như vậy nhưng nàng cũng không có ý định đi xuống, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm hắn:
"Chúng ta sẽ phải đi sao?"
"Chúng ta sẽ rời đi khi lập xuân."
"Lập xuân sẽ kéo dài trong bao lâu?"
" Vẫn còn vài ngày nữa."
"Tại sao lại phải lập xuân?"
"Khởi đầu mùa xuân cũng chính là khởi đầu của một năm, vạn vật tràn đầy sức sống và hồi sinh, là thời điểm thích hợp để bắt đầu một cuộc hành trình".
"Đúng là không thể hiểu được."
"Mau xuống nhanh lên."
"Đưa cho ta cái thang đi."
"Rõ ràng là nương nương có thể nhảy xuống mà."
" Như thế chẳng phải là sẽ giống yêu quái hay sao?"
"..."
Tống Du đi mang thang và giày đến cho nàng.
Tam Hoa cảm thấy rất lúng túng khi xỏ chân vào giày vào, nàng nhìn quanh phòng, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Nửa năm qua với một con mèo mà nói thì đó là một khoảng thời gian dài.
Khắp căn phòng đều là những kỉ niệm với nàng.
"Vậy mấy ngày này chúng ta sẽ làm gì đây?"
"Mời chủ nhà đến kiểm tra nhà."
"Kiểm tra nhà là gì?"
"Tức là nhà này người khác cho mình thuê để ở nên khi trả lại phải bảo họ đến xem nhà có hư hỏng gì không ấy mà."
"Làm sao để kiểm tra phòng?"
"Đi từ biệt Thuyết Thư tiên sinh."
"Còn việc gì nữa không?"
"Đón Tết."
"Tam Hoa nương nương biết về Tết luôn."
"Tam Hoa ta có trí tuệ tuyệt vời mà."
"Đúng vậy."
"Chuyến đi lần này, xem ra ta ngày càng xa nhà xa quê."
"Ta không biết nhà là gì."
Tống Du quay đầu nhìn nàng, im lặng một lúc, bắt gặp ánh mắt trong sáng của nàng, hắn lại im lặng một lúc, càng không biết nên nói gì.
Mồng bốn Tết chính là lập xuân.
Sang đến mồng năm là vừa trọn sáu tháng thuê nhà.
Tống Du suy nghĩ một chút, không có ai lại đi mời người đến xem nhà vào mồng năm, theo tục lệ của Di Châu, ngày mùng hai năm mới sẽ đi thăm mộ, thăm những người đã khuất, sau đó lại phải về nhà mẹ đẻ, sau lại đi chúc Tết bạn bè, sợ rằng đến mùng năm, mùng sáu Tết mọi người không có thời gian rảnh, như vậy thì năm sau sẽ không thuận lợi bằng năm trước.
Đơn giản chỉ cần đi và mời chủ nhà đến ngay hôm nay.
Khoảng một giờ sau, người chủ nhà ấy đến.
Chủ nhân của ngôi nhà là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc như học giả, họ Đường, tên Tân Thành.
Sớm đã ghe nói người thuê lại nơi đây là một người có địa vị cao, hơn nữa đây cũng là người duy nhất thuê những năm gần đây, thậm chí hắn còn đến xin Tống Du một lá bùa, nên có thể nói là rất kính trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận