Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 377: Có Đúng Không?

"Tam Hoa nương nương quả là thông minh, ta chỉ dạy một lần Tam Hoa nương nương đã có thể nhớ, đã vậy còn viết hoàn toàn giống ta, Tam Hoa nương nương không chỉ xem qua là nhớ, mà còn có thiên phú bẩm sinh, quả là thiên tài tuyệt thế."
"!"
Vẻ mặt cô bé cứng lại, nín thở.
"Tam Hoa nương nương chỉ trong chớp mắt đã học được cách viết chữ 'tam' trong Tam Hoa nương nương, vậy tiếp theo chúng ta sẽ học một từ phức tạp hơn, học chữ 'hoa' trong Tam Hoa nương nương, có được không?"
"Được!"
Cô bé không chút do dự đưa cành liễu lại cho hắn.
Lúc này, đạo sĩ nhận lại cành liễu, viết chữ hoa xuống, hắn vừa viết, vừa dịu dàng đọc cách viết bút thuận của chữ hoa.
"Đây là chữ hoa."
"Hoa!"
"Tam Hoa nương nương đã nhớ chưa?"
"..."
Lúc này, cô bé ghé sát vào bàn cát, một chốc thì nghiêng đầu về phía bên phải, nhìn từ phải sang trái, một chốc thì nghiêng đầu về phía bên trái, nhìn từ trái sang phải, nó tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, sau đó mới nói.
"Nhớ rồi."
"Vậy..."
"Tam Hoa nương nương viết thử một lần."
Cô bé chủ động nhận lấy cành liễu trên tay hắn, nó vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng viết chữ trên bàn cát.
Nó viết rất chậm, nhưng không sai một đường một nét nào.
Một chữ "hoa" cũng dần dần thành hình.
"Ồ?"
Lúc này, Tống Du cũng có hơi ngạc nhiên.
Chữ tam lúc đầu chỉ là ba đường ngang, vốn rất đơn giản, chữ Tam Hoa nương nương viết ra không khác gì hắn cũng là điều rất bình thường, tuy nhiên chữ hoa này khó hơn rất nhiều, nhưng khi Tam Hoa nương nương viết ra, không chỉ ngay hàng thẳng lối, nhìn vào thoạt nhìn rất giống như hắn tự mình viết ra.
"Có đúng không?"
Cô bé lặng lẽ nhìn hắn, nắm chặt nắm tay.
"Đúng lắm."
Đạo sĩ mở to hai mắt, ngạc nhiên không thể tin được.
"Không ngờ Tam Hoa nương nương chỉ học một lần đã có thể học được một chữ khó như vậy, quả là thiên tài tuyệt thế."
Nói tới đây, gương mặt đạo sĩ hiện lên vẻ do dự.
"Tại hạ vốn nghĩ sẽ dạy cho Tam Hoa nương nương ba chữ tam, hoa, nương trong một lần luôn, chẳng qua một ngày học hai chữ đã là cực hạn của người bình thường rồi, mặc dù Tam Hoa nương nương vốn thông minh, cũng không nên học nhiều, chỉ sợ lúc này Tam Hoa nương nương đã cảm thấy trong đầu mình không thể chứa nổi rồi đúng không, huống hồ chữ 'nương' trong Tam Hoa nương nương còn khó hơn nhiều so với chữ tam và chữ hoa, ta sợ Tam Hoa nương nương không học nổi, không bằng chúng ta đổi sang ngày khác học?"
"Hôm nay học!"
"Hả?"
"Chứa nổi!"
Cô bé khao khát được học tập.
"Vậy..."
Đạo sĩ nhíu chặt mày, do dự hồi lâu, lúc này hắn mới hạ quyết tâm.
"Vậy được thôi, Tam Hoa nương nương vừa hiếu học vừa có thiên phú như vậy, là điều tại hạ hiếm thấy trên đời này, nếu đã như vậy, tại hạ đành vi phạm tổ huấn của Phục Long Quan, cho Tam Hoa nương nương một ngoại lệ!"
"Được!"
"Cũng mong Tam Hoa nương nương lượng sức mà làm, nếu như thực sự học không vào nữa, ngàn vạn lần không thể cậy mạnh, phải dừng lại kịp thời!"
"Được thôi!"
"Nhìn kỹ đây..."
Cành liễu lướt trên bàn cát, tạo nên âm thanh rất dịu nhẹ, giống như tiếng nỉ non của cơn gió đêm ngoài cửa sổ với người đi đường trong giờ phút này.
Đạo sĩ viết rất nghiêm túc, cô bé cũng nhìn rất nghiêm túc.
Hôm nay vô cùng nhàn nhã, nhưng cũng không coi là sống lãng phí một ngày. ...
Trên con đường đã bắt đầu có tiếng ve kêu.
Những ngày sau đó, Tống Du thường sẽ đóng cửa, dạy chữ cho Tam Hoa nương nương ở trong phòng.
Đương nhiên không phải học cả ngày tới khi trời tối, như vậy quá mệt.
Tống Du thường chỉ dạy cho nó vào buổi chiều, lúc đã ăn cơm xong, sau khi dạy xong sẽ ngủ trưa một giấc, để nó tự ôn tập.
Mỗi ngày, hắn chỉ dạy cho nó mười mấy chữ.
Mỗi khi dạy cho nó một chữ, hắn đều hoặc là ngạc nhiên thán phục, hoặc là tâng bốc, hoặc là làm ra vẻ không thể tin được nghi ngờ nó âm thầm học trộm, nói tóm lại, biểu cảm mỗi ngày của hắn đều sẽ không lặp lại. Lúc dạy được cho nó ba, bốn chữ, hắn sẽ ngừng lại đúng lúc, nói với nó rằng tinh thần và trí thông minh mỗi ngày của người bình thường đều có giới hạn, mặc dù Tam Hoa nương nương có thiên phú bẩm sinh, nhưng tinh lực và trí thông minh của nó cũng không phải dùng mãi không hết, sau đó dưới sự yêu cầu mãnh liệt của nó, hắn sẽ lại dạy nó thêm một ít chữ nữa.
Sau khi dạy xong, hắn cũng không quên khuyên nó không nên lén lút chăm chỉ học tập, sau đó lại giả vờ như không biết nó đang lén lút học tập.
Tấm bảng ở trước cửa tiệm vẫn chưa bị tháo xuống. Nếu như có người tới gõ cửa tìm bọn họ đi trừ tà, bắt chuột, bọn họ cũng sẽ đi một vòng. Nếu như có người nhìn thấy cửa lớn đóng chặt không tìm tới nữa, hắn cũng không bởi vì không thể giúp đỡ được người khác mà cảm thấy áy náy, hắn chỉ cảm thấy hai bên không có duyên, vui vẻ trải qua một ngày nhàn nhã.
Mùa xuân chấm dứt, mùa hạ đã tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận