Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 822: Chươn 822: Ngượng Ngùng

Tu hành cũng cần tu tâm, nghỉ ngơi cũng là tu hành.
Đạo sĩ cũng có ý định quan tâm, chăm sóc cho trà lâu này và việc làm ăn của thuyết thư tiên sinh.
Tuy nhiên, người muốn được nhàn nhã không chỉ có mình đạo sĩ.
Năm mới nhiều người, buổi chiều chính là thời điểm việc buôn bán ở trà lâu thuận lợi nhất, có thể do câu chuyện mà thuyết thư tiên sinh kể lúc trước cũng có tác dụng cho thu hút khách nhân. Lúc này, thuyết thư tiên sinh vừa mới tới, trong trà lâu đã ngồi kín hơn một nửa, cũng có không ít người chen chúc náo nhiệt đứng ở ngoài cửa.
Tống Du nhìn một lát liền nhìn thấy thiếu niên tên là Hứa Thu An đang lẫn trong đám người.
Đạo sĩ dừng bước lại, không khỏi cười với hắn một tiếng.
"..."
Thiếu niên không khỏi cảm thấy ngượng ngùng...
Đêm qua hắn vừa nói, mặc dù tòa này thành nhỏ bé nhưng muốn gặp nhau cũng không phải chuyện dễ dàng, đã vậy biểu cảm của hắn còn rất cao ngạo, giọng điệu của hắn cũng đậm chất khí khái giang hồ, ra vẻ mình là một người giang hồ hào phòng, kết quả mới chiều ngày hôm sau đã gặp lại nhau, khỏi phải nói ngượng ngùng tới mức nào.
Đạo sĩ không buồn để ý, thản nhiên cười nói với hắn.
"Thiếu hiệp, lại gặp nhau rồi."
Thiếu niên cũng cố gắng giả vờ dáng vẻ bình thản, tự nhiên, chắp tay với hắn.
"Lại gặp mặt tiên sinh."
"Hữu duyên."
"Hữu duyên..."
"Hôm qua đã nói, nếu còn gặp lại, ta sẽ cảm tạ ý tốt của thiếu hiệp."
Tống Du cười với hắn, lập tức quay đầu nhìn vào bên trong trà lâu, sau đó nói với hắn.
"Cũng không có thứ gì tốt để cảm tạ thiếu hiệp, nếu chúng ta đã gặp lại ở trà lâu này, thiếu hiệp cũng là người thích nghe kể chuyện, một mình ta uống một bình trà khó tránh khỏi có hơi lãng phí, như vậy cũng không ổn, đành mời thiếu hiệp đi vào trà lâu ngồi cùng, uống với nhau một bình trà."
"..."
Thiếu niên ngẫm lại một hồi, sau đó mới chắp tay với hắn.
"Vậy xin đa tạ tiên sinh!"
Thế là cả hai cùng nhau đi vào trà lâu, tìm một bàn ngồi xuống.
Tống Du vẫn gọi một bình trà phổ thông.
Không dám khách sáo nhiều, bởi vì tiên sinh ở trên đài đã uống một hớp trà, thổi ra bọt trà, bắt đầu lên tiếng.
Đạo sĩ vừa lật chén ra pha trà, vừa lắng nghe.
Thiếu niên ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, rướn cổ lên nhìn chằm chằm thuyết thư tiên sinh ở trên đài, ánh mắt lấp lánh.
Hắn cố ý không nhìn tới hành động pha trà của đạo sĩ.
Mãi cho tới khi đạo sĩ đặt chén trà trước mặt hắn.
"Mời."
"Ồ!"
Lúc này, dường như thiếu niên mới phát hiện ra.
"Đa... đa tạ."
"Hồi trước đã kể tới, bộ tộc cuối cùng của thảo nguyên Tái Bắc phải trốn vào chỗ sâu trong thảo nguyên, phương Bắc đại thắng, đây là trận đại thắng đầu tiên sau cuộc đại thắng của quân đội Đại Yến ta đối đầu với vương triều Tái Bắc từ mười mấy năm trước, trăm ngàn năm qua, trong các triều đại lịch sử cũng chưa có ai có thể giành được đại thắng vang dội như thế! Nhưng Trần tướng quân lại hạ trại một nơi cách biên cảnh 800 dặm, cũng không quay về, mà phái người về triều báo tin muốn tiếp tục tiến binh đánh lên Tái Bắc, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!"
Bộp một tiếng, có người vỗ bàn.
Đây là câu chuyện đã kể đêm qua.
Tống Du cũng không tiện nói hắn kể có hay không.
Nhưng cũng không nghe tiếp nữa.
Nhưng trà lâu này lại ở ngay bên cạnh khách điếm. Thời đại này, thuyết thư tiên sinh quả thực rất có bản lĩnh, giọng nói của hắn lại rất vang, buổi tối, thành nhỏ lại vô cùng yên tĩnh, Tống Du ở trong phòng mình cũng có thể nghe thấy được. Hắn vốn không cố ý nghe người khác thổi phồng mình, chỉ là vô cùng ầm ĩ, hắn sững sờ nằm trên giường mãi cho tới khi thuyết thư tiên sinh trong trà lâu dừng lại mới ngủ được. ...
Câu chuyện được kể hôm nay là chuyện Tống Du thích nghe.
Lúc hắn và Tam Hoa nương nương rời khỏi quân doanh, hình như là trung tuần tháng 9, đó là thời điểm cuối thu, bây giờ đã là cuối tháng chạp, chỉ còn vài ngày nữa là tới năm mới. Đã hơn 3 tháng rồi. Sau đó, Việt Châu dường như là chốn không người, cuộc hành trình kéo dài suốt một mùa này, có thể nói là thời điểm cô đơn nhất của hắn từ khi xuống núi tới nay, cũng không có nơi nào có thể nghe được tin tức.
Tống Du muốn biết tiếp đó chuyện trong quân sẽ diễn biến ra sao.
Đó là chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi.
Tuy nhiên, rõ ràng thuyết thư tiên sinh rất biết cách kể chuyện, hắn không ngay lập tức nói ra đáp án mọi người muốn biết, mà chỉ lớn tiếng nói.
"Đó thật sự là một cuộc chạy đua dài 800 dặm! Ba ngàn dặm đường ngày đêm bôn tẩu, Tín Sử chỉ mất chưa đầy 4 ngày đã gửi thư từ quân đội tới Trường Kinh!"
"Kinh thành chấn động, tin đại hỷ của triều đình!"
"Tuy nhiên mặc dù vui vẻ, nhưng chuyện Trần tướng quân nói rằng muốn tiếp tục lãnh binh tiến về phía Bắc khiến cho triều đình thảo luận vô cùng sôi động!"
"Đương nhiên phải thảo luận rồi! Chuyện lớn tới nhường nào?"
"Có người đồng ý, đương nhiên cũng sẽ có người phản đối!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận