Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 467: Duyên Phận

Đạo nhân nghe xong, đáp lại nàng:
"Túc hạ biết ân biết lễ."
Nữ tử chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu đầy bất lực, nàng nói tiếp:
"Lúc đó ở Dương Đô có một thanh quan tên Linh, thuở thiếu thời nàng đã mê hoặc rất nhiều người, tiếng đàn của nàng lại càng xuất sắc hơn. Sau này có một vị quyền quý muốn ép buộc nàng, nàng vẫn luôn giữ thái độ kiên quyết phản kháng, không lấy sắc phục vụ người nên đã nhảy xuống sông tự vẫn. Chuyện xảy ra đúng lúc ta bắt đầu yêu thích chơi đàn hơn cả việc tu hành khô khan. Một năm sau, ta đạt được vài thành tựu, vì vậy, theo sự sắp đặt của công chúa, ta thay thế tên tuổi và danh tiếng của nàng, sau khi được cứu chuộc thì tới Trường Kinh và mở ra Hạc Tiên Lâu."
"Túc hạ khiêm tốn rồi."
"Ha..."
"Thì ra túc hạ đang làm việc dưới trướng công chúa."
"Tiên sinh đừng thấy tuy Hạc Tiên Lâu nhỏ, nhưng thu nhập hàng ngày cũng là một con số không nhỏ, có thể giúp công chúa hốt không ít bạc, và thứ hai, những người thích nghe đàn luôn sẵn sàng chi tiêu rất nhiều tiền phần lớn đều là quan chức quyền quý ở Trường Kinh, cũng có rất nhiều người trước đây không dễ lui tới chốn thanh lưu. Tuy nhiên, họ đều tụ tập ở đây, cho rằng ta là cao nhân có tài đánh đàn và tách biệt khỏi thế gian , họ không bao giờ ngại nói chuyện trước mặt ta. Dù ta không tiếp xúc quá nhiều với họ, chỉ nghe họ trò chuyện và thỉnh thoảng xen vào vài câu, nhưng ta vẫn có thể biết được rất nhiều chuyện."
Giọng điệu của Vãn Giang cô nương nghe có chút giễu cợt lại có chút bất đắc dĩ, nói thêm:
"Nhưng họ không biết ta không phải dáng vẻ như trong tưởng tượng của họ."
"Nghe có vẻ như túc hạ rất bất lực."
Đạo nhân nheo mắt, cảm thấy chuyện rất thú vị.
"Bất lực thì không sao, chẳng qua ta rất tiếc về tài đánh đàn của mình. Lúc trước, khi ta ở trên núi, chỉ cần ta gẩy đàn là có thể thu hút những hiện tượng kỳ lạ. Khi ta đến Trường Kinh, chỉ thỉnh thoảng khi cảm xúc đạt đến mức sâu nhất, ta mới có thể tìm lại được cảm giác ban đầu của mình."
"Vậy lần này là..."
"Lần này công chúa cũng nghe nói về chuyện thần kì của tiên sinh, cũng nghe nói đương kim bệ hạ từng triệu đạo nhân vào cung dự tiệc đêm, nên đến tìm ta để điều tra lai lịch của tiên sinh sâu cạn ra sao."
Nữ tử nói tiếp:
"Ta đã nghe nói về sự tích của tiên sinh nên ta đoán rất có thể tiên sinh là truyền nhân của Phục Long Quan trong truyền thuyết, nhưng khi công chúa hỏi đến, ta đã không nói cho nàng biết."
"Tại sao lại vậy?"
"Ta không biết..."
Nữ tử mỉm cười trong chốc lát:
"Có lẽ là duyên phận đi. Có lẽ là vì lần đầu tiên thấy ở núi Trường Sơn, cẩm thấy người quá tốt đẹp khiến ta không nỡ làm điều gì tổn hại đến tiên sinh, Hoặc cũng có lẽ ta cảm thấy tiên sinh không phải là người của triều đình, điều này thật sự không tốt."
"Vậy thì ta phải cảm ơn túc hạ rất nhiều."
"không dám."
"Trở về túc hạ sẽ bẩm báo lại thế nào đây?"
"Ta không nỡ gây thêm rắc rối cho tiên sinh, nhưng cũng không biết làm sao với vị công chúa đã có ân cứu mạng ta."
Nữ tử dừng lại khi một lát trước khi nói tiếp.
"Tiên sinh là cao nhân đến từ Phục Long Quan. Ta đã ở Trường Kinh được bảy năm, tiên sinh là người duy nhất nhìn thoáng qua là có thể biết được ngay ta không phải là người. Ta cũng đã nghe nói qua Phục Long Quan là chốn thế nào, vì vậy ta sẽ bẩm báo đúng sự thật cho công chúa biết, công chúa rất sáng suốt, ta tin chắc nàng sẽ không đến làm phiền tiên sinh."
"Túc hạ thực sự rất giỏi ẩn mình."
"Nhưng thật ra từng có một người đoán ra ta không phải là con người."
"Có lẽ nào là quốc sư?"
"Không sai."
"Không biết túc hạ đã giải thích ra sao với quốc sư?"
"Ta nói mình là cổ cầm chi linh."
"Hay a."
Tống Du lại mỉm cười.
"Khiến ngài chê cười rồi."
"Tại hạ còn có một câu hỏi khác."
"Xin tiên sinh cứ hỏi."
"Túc hạ thực sự nuôi một con yêu quỷ nuốt vàng ư?"
"Không sai, tiên sinh có muốn thấy nó không?"
"Không cần thiết."
Tống Du chợt cảm thấy mọi chuyện rất thú vị. Thay thế một nữ tử cũng giỏi đàn piano, với khả năng của Công chúa Trường Bình, nàng phải có khả năng sắp xếp một cách hoàn hảo. Ngay cả khi ai đó nghi ngờ, vẫn có cách để đối phó. Nếu thực sự không thể đối phó, điều tra đến tận cửa, với đạo hạnh cực cao và khả năng che giấu đáng kinh ngạc của nữ tử này, họ cùng lắm chỉ có thể phát hiện ra sự thật rằng nàng đang nuôi một tiểu quỷ nuốt vàng mà thôi.
Dù quốc sư đích thân ra trận thì cũng chỉ có thể đoán được nàng không phải là người. Nàng có tài đánh đàn thần thông tuyệt đỉnh trên thế gian, đã được mọi người tôn trọng, sẽ có rất ít người nghi ngờ điều tra được đến tên nàng, tuy vẫn có người không tin nàng là con người, nhưng ai dám nói rằng một con yêu quỷ có thể có tài đánh đàn cao siêu đến vậy? Nàng phải là đàn tiên mới phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận