Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 432: Không Đợi Nữa

Tống Du liếc nhìn bé gái bên cạnh, và thấy rằng bé gái cũng đang nghiêng người liếc qua bên này, tiếng đọc sách vang lên dần hạ thấp, thấy hắn đang nhìn nó lại vội vàng quay đi, tiếp tục đọc nghiêm túc, đạo nhân thấy vậy chỉ mỉm cười nói:
"Về cơ bản nó có thể học những chữ ta dạy chỉ trong một lần, hơn nữa chẳng mấy chốc đã có thể viết được hết."
"Rất thông minh."
"Đúng vậy."
Ham muốn được khen ngợi của đứa trẻ thật sự dễ thương không gì sánh bằng.
"Học thêm chữ cũng là một chuyện tốt."
"Đã nửa chiều rồi, nữ hiệp còn đợi sao?"
"Ta sẽ không đợi nữa đâu."
"Vậy thì ta cũng sẽ không đợi nữa."
"Ngươi nói thế là sao? Ngươi không đến núi Bắc Khâm tìm Xà Tiên nào có duyên với vị sư môn nào đó của ngươi nữa à?"
"Ta đi chuyến này đã thoả mãn, không đi nữa."
"Không đi thật à?"
"Sau này sẽ đi sau."
"Sau này là khi nào?"
"Có lẽ chờ đến mùa đông vậy."
"Sao lại phải chờ đến mùa đông?"
"Núi này mênh mông, nhất định phong cảnh mùa đông cũng rất đẹp."
Đạo nhân đã đáp lại một câu như vậy, sau đó hắn đào chiếc hộp đựng bức tranh ra, đeo lên lưng, gọi bé gái và nữ tử cùng đi xuống núi. ...
"Đạo nhân."
"Hả?"
"Tam Hoa Miêu đã đọc cả trăm lần, sao vẫn không biết ý nghĩa trong đó là gì?"
"Thật sao?"
"Đúng vậy! Tam Hoa Miêu sợ mình đếm sai nên đã đọc nhiều lần một trăm lần rồi!"
"Thì ra là vậy sao."
"Thế nhưng vẫn không biết ý tứ trong đó?"
"Vậy có thể là sơ sót của ta."
Đạo nhân suy nghĩ một lúc mới nhớ ra:
"Ta quên nói cho Tam Hoa Miêu biết hàng trăm và hàng ngàn trong châm ngôn cổ thường là những con số không có thực."
"Số không có thực -"
"Đó chỉ là một vài con số giả định. Một trăm không hẳn là một trăm, và một nghìn cũng không hẳn là một nghìn."
"Vậy là bao nhiêu mới đúng đây?"
"Nó đại diện cho rất nhiều tầng lớp ý nghĩa khác nhau."
"Đại diện cho rất nhiều -"
"Đọc một cuốn sách một trăm lần có nghĩa là phải đọc rất nhiều lần, nhưng cũng không hẳn là chính xác một trăm lần."
Đạo nhân kiên nhẫn giải thích:
"Có thể là một trăm lần, có thể là hơn một trăm lần, thậm chí cũng có thể là mười nghìn lần."
"!"
"Nhưng Tam Hoa Miêu không cần phải sốt ruột như vậy. Chuyện này cũng giống như việc tu hành vậy. không thể quá nóng vội hấp tấp. Ngươi muốn đọc xong nó trong một ngày, vậy dù ngươi có đọc bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng. Phải để thuận theo tự nhiên là tốt nhất."
Đạo sĩ vừa đi vừa đưa tay sờ đầu bé gái bên người, chất giọng ấm áp.
"Thứ hai, thơ ca không nhất thiết phải có một ý nghĩa rõ ràng, đôi khi chỉ cần hiểu quan niệm nghệ thuật là đủ rồi."
"Ta đọc không hiểu."
"Theo thời gian từ từ ngươi sẽ hiểu thôi."
" Ồ..."
Đúng vào lúc này, phía trước xuất hiện mấy tên giang hồ.
Mấy người mặc quần áo vải lanh thô kệch đi dọc theo đường núi, nhàm chán nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng lại có người lao chỗ cao ở gần đó, vươn cổ nhìn vào đám cỏ rậm rạp, nghiêm túc lục soát những ngọn núi như muốn thử vận may của mình.
"Phía trước có người."
Nữ hiệp trầm giọng nhắc nhở Tống Du.
"Những người này nhìn quen quen nhỉ."
"Chiều hôm qua chúng ta đã gặp qua bọn hắn."
"Thì ra là vậy sao."
Nữ hiệp muốn nhắc nhở hắn đừng tỏ ra vụng về mà hãy bình tĩnh hơn một chút, có lẽ họ có thể lừa bịp trót lọt qua mắt bọn chúng, nhưng khi nàng liếc nhìn đạo nhân lại phát hiện hắn vẫn rất bình tĩnh như thường, ngay cả nhịp bước và hơi thở cũng như thường lệ, sao phải đến lượt mình nhắc nhở người ta?
Nữ hiệp cũng muốn thương lượng cùng hắn một lát nên xử lý như thế nào, nếu xảy ra xung đột thì làm sao có thể giải quyết xung đột một cách đơn giản và sạch sẻ gọn gàng nhất? Nhưng khi nhìn những kẻ kia, nàng cảm thấy dù họ không phải hạng linh tinh tạp nham trong giang hồ, nhưng cũng không được coi là cao thủ hàng đầu, ngược lại trước đó đạo nhân này từng thể hiện bản lĩnh ở phủ Thái úy, lúc này lại bình tĩnh như vậy, cho nên cũng không cần mình lo lắng làm gì.
Thế nên nàng chỉ sóng vai đi cạnh hắn và nhìn về phía trước.
Khi Tống Du và nhóm của hắn thấy mấy tên giang hồ nọ, cùng lúc đó những người này cũng thấy họ.
Lúc đầu những người đó không nghĩ có gì sai trái, chỉ cảm thấy nhóm Tống Du trông khá quen mặt, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, bởi vì Tống Du đang cõng một chiếc hộp gỗ dài bằng nửa người được quấn trong một tấm vải dầu trên lưng - người giang hồ đổ về ngọn núi này rất cảnh giác với những hộp bưu kiện dài như thế này.
Lập tức có người túm lấy những người bạn đồng hành xung quanh, tập hợp thành một nhóm lớn, họ dừng lại, nhìn nhau vài cái rồi nhìn về phía nhóm người đang đi về phía mình.
Một đạo nhân chống gậy, dáng dấp trẻ tuổi. Một nữ tử đeo mặt nạ cầm trường đao. Một bé gái nhỏ nhắn dễ thương đang thổi còi và nhìn họ bằng đôi mắt trong sáng. Ngoài ra còn có một con ngựa thấp lùn trông không lớn hơn con lừa là mấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận