Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 811: Túc Hạ Có Khỏe Không

"Điều này..."
Trong lòng Đổng Chí nhẹ nhõm, hắn vội vàng đứng lên, biểu cảm sững sờ.
"Túc hạ dậy rồi à?"
"Dậy rồi..."
"Có thấy khỏe không?"
"Khỏe..."
"Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi."
"Ồ..."
Đổng Chí dường như hoàn toàn không thể tự chủ, Tống Du nói gì, hắn liền làm theo.
Thế là hắn đứng lên, hắn còn chưa xếp lại chăn mỏng, tiểu nữ đồng kia đã lấy chăn mỏng lại, xếp gọn lại rồi nhét vào trong túi ống, đạo sĩ đặt túi ống lên trên lưng ngựa thì bắt đầu xuất phát.
Đổng Chí đi theo sau, tiểu nữ đồng kia lại đưa cho hắn bánh kê và một miếng thịt thỏ, bàn tay nó nhỏ nhắn, đương nhiên bánh kê cũng nhỏ, đó chính là bữa sáng hôm nay.
Đổng Chí vừa đi vừa ăn, chân nam đá chân chiêu.
Tiểu nữ đồng kia lúc thì leo lên lưng ngựa, lúc thì xuống đi bộ, lúc thì bẻ một cành cây đánh cỏ ở xung quanh, lúc thì cầm cây chủy thủ chém nơi này một cái chặt nơi kia một cái, trông rất tinh nghịch hoạt bát. Chim én thì bay ở phía trước dẫn đường cho bọn hắn, cần cù cẩn thận, ríu ra ríu rít, lúc thì bay lên trên trời cao, một lúc sau lại bay trở về.
Ngựa Tảo Hồng ngoan ngoãn, thành thật đi theo.
Đạo sĩ chống gậy đi đường, không nhiều lời.
Trên đường đi có thể nghe thấy tiếng gấu kêu, khiến Đổng Chí bị dọa không nhẹ, tuy nhiên tiểu nữ đồng kia chỉ phất lá cờ liền triệu ra mười mấy con sói lớn, còn chưa nhìn thấy gấu, gấu đã bị đuổi đi.
Đạo sĩ kia cười nói với tiểu nữ đồng.
"Bất tri bất giác, Tam Hoa nương nương cũng đã trở thành một đại yêu quái có thể đánh nhau được với hổ và gấu rồi."
Một câu Tam Hoa nương nương.
Một câu đại yêu quái.
Khiến ấn tượng của Đổng Chí càng thêm sâu sắc.
Chỉ là người ta không biểu lộ ác ý gì, Đổng Chí quả thực cũng không có cách nào khác, bèn một đường đi theo bọn hắn.
Buổi sáng hôm đó, lúc sắp trưa, cuối cùng bọn hắn cũng đã rời khỏi Thanh Đồng Lâm. Tuy nhiên lại phải đi thêm nửa ngày, đến giữa buổi chiều, đám người mới rời khỏi phạm vi bao phủ của chướng khí.
Tuyết vẫn phủ đầy mặt đất, cả thế giới đều biến thành màu trắng, có mấy gốc cây cành lá sum suê mọc ở bên cạnh, tuy nhiên ở trên cây không có lá mà là những bông tuyết trắng nõn, trong suốt, vừa giống băng lại vừa giống tuyết. Trong khi thế giới trước mặt đã trở nên trong lành, xoay đầu nhìn ra phía sau vẫn là sương mù mờ mịt.
Vẻ mặt Đổng Chí ngơ ngác, cảm thấy bản thân giống như vừa mới bước ra khỏi thế giới thượng cổ, về lại thế giới thực.
Ngay lúc này, đạo sĩ liền dừng bước.
Chỉ thấy đạo sĩ chỉ về phía Nam, quay đầu nói với hắn.
"Nơi này không còn chướng khí nữa, túc hạ muốn đi Quang Châu hãy đi về hướng Nam, túc hạ có bản lĩnh sinh tồn nơi hoang dã, chúng ta không cùng đường, không tiễn xa nữa."
"Ta... ta..."
Đổng Chỉ đưa tay lên chỉ về phía trước, dường như không dám tin.
"Có thể trở về ư?"
"Đúng vậy."
Đạo sĩ mỉm cười gật đầu với hắn.
"Nhưng con đường phía trước xa xôi, chỉ mong đường đi thuận lợi, phải thật cẩn thận."
"Điều này..."
"Đi thôi."
Đổng Chí lảo đảo bước mấy bước.
Hắn nghĩ tới việc mấy ngày trước bản thân bị nhốt trong Thanh Đồng Lâm, chướng khí mịt mù, mây mù che mắt, dường như đi đâu cũng đều như nhau, mà bây giờ chỉ mới hơn nửa ngày, hắn đã có thể rời khỏi đó. Ngẫm lại, hai ngày trước, sương mù dày đặc trong Thanh Đồng Lâm này giống như cảnh tượng trong thế giới thượng cổ, hắn lại nhìn lên thế giới chìm trong màn tuyết trong lành, khô ráo ở phía trước, quả thực khó tránh khỏi giật bắn người, có cảm giác như ở trong mơ.
Hắn đưa tay lên sờ vào mặt mình, vốn muốn bản thân tỉnh táo một chút, nhưng hắn bỗng nhiên phát hiện, gương mặt hắn vốn bị thương, khóe miệng nổi bọng nước, nhưng bây giờ đều không còn nữa, hắn sờ lên gương mặt sạch sẽ vội vàng dùng đầu lưỡi liếm môi, không hề cảm thấy đau đớn nữa.
Lại càng thấy giống một giấc mơ.
Đổng Chí không khỏi xoay người sang.
Chuỗi dấu chân rời rạc mà hắn để lại khi đi trong tuyết, một đầu của chuỗi dấu chân là gốc cây khổng lồ kia, trên cây toàn là những bông tuyết vừa giống băng cũng vừa giống thủy tinh, vô cùng đẹp mắt. Toàn bộ thế giới được bao phủ trong một lớp áo màu bạc, đạo sĩ kia một tay cầm trượng một tay dắt tiểu nữ đồng, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, ngựa Tảo Hồng ở bên cạnh có màu sắc nổi bật nhất giữa màn tuyết, chim én đã đậu ở trên cây, cũng cúi đầu xuống nhìn hắn.
"..."
Đổng Chí không khỏi cười khổ một tiếng.
Hôm qua nghe đạo sĩ nói, bản thân hắn sợ là phải về tới Hàn Châu mới biết được đây có phải ảo giác hay không, có phải giấc mơ hay không, lúc đó hắn còn coi thường, bây giờ xem ra, lúc này bản thân hắn vẫn cảm thấy đây là mơ, chỉ sợ cả quãng đường đi xuống phía Nam cũng vẫn cho rằng đây là giấc mơ, chỉ sợ tới khi thật sự đi tới Quang Châu, đi vào trong thành, nhìn thấy khói lửa nhân gian, thậm chí khi về lại Hàn Châu gặp lại những người quen thuộc, mới có thể khẳng định được đây không phải một giấc mơ.
Nếu như thật sự không phải giấc mơ, vậy hắn chắc chắn đã gặp được thần tiên.
Giống như bản thân đã bước vào câu chuyện mà mình đã kể cả nửa đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận