Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 729: Lão Yến Tiên

"Tuy nhiên Tam Hoa nương nương thiên phú dị bẩm, pháp lực cao cường, có lẽ rất nhiều năm sau, Tam Hoa nương nương sẽ nhớ lại những ký ức cũ, đi lại con đường mình đã đi trước đây, gặp lại những cố nhân mình đã từng gặp, lặp lại một lần nữa."
"Giống như người kia à?"
"Lão Yến Tiên."
"Đúng vậy."
Mèo Tam Hoa nghiêm túc nhìn hắn.
"Lão Yến Tiên."
"Đúng vậy, giống như lão Yến Tiên."
Nói xong, Tống Du dừng lại một lát, lại nói tiếp với nói.
"Trí nhớ của Tam Hoa nương nương rất tốt."
"Vậy ông thì sao?"
"Trí nhớ của ta cũng rất tốt."
"Ông cũng sẽ trở lại đây à?"
"Ta không biết."
"Ông không biết-"
"Tam Hoa nương nương nhìn rộng ra chút."
Tống Du nói.
"Đời người đều sẽ như vậy, có lúc cả đời này chúng ta chỉ gặp một người nào đó một hoặc vài lần, một khi từ biệt, sẽ không bao giờ gặp lại nữa."
"Mèo cũng như vậy."
"Đúng vậy."
Thảo nguyên rộng lớn, gặp gỡ đã là điều rất không dễ dàng, hắn thực ra chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ gia đình Lâm Nhạc, đến lúc từ biệt, cũng chẳng có bất cứ liên lụy về mặt lợi ích nào. Chỉ là Tống Du vẫn đồng ý giúp bọn hắn tới Liêu Tân Quan tìm vị tướng quân họ Ban và thuộc hạ của hắn là Lâm Hữu của đội kỵ binh. Bọn hắn cũng sẵn lòng mang quà từ biệt tới đưa tiễn Tống Du, mặc dù hai bên đều có bỏ ra, nhưng cũng không tính là trao đổi, có đôi khi, chuyện trên đời vốn dĩ rất đơn giản.
Bất tri bất giác, hắn cũng đã đi được một quãng xa.
Tống Du vẫn đi rất chậm.
Phía Tây thảo nguyên Ngôn Châu đất rộng người ít, mười mấy năm trước, người Tái Bắc từ nơi này đánh xuống phía Nam, trên thảo nguyên này cũng có một số yêu ma rời rạc lẻ tẻ.
Có lúc chúng nhân đêm tối tập kích đạo sĩ, cũng có những kẻ đạo sĩ sớm đã nghe được lời đồn về chúng.
Giống như lúc ở Hòa Châu, đạo sĩ chậm rãi tiêu diệt chúng.
Thực tế cũng không cần nhớ ngày tháng, chỉ cần quan sát trăng sao mỗi đêm, cứ đi mãi từ lúc trăng lưỡi liềm tới khi trăng tròn, dưới ánh trăng, bóng của đồi núi chồng lên nhau trên thảo nguyên, đêm tối đi đường dưới ánh trăng cũng không sao. Sau khi trăng trở thành trăng lưỡi liềm, không bao lâu sau, ánh sao đã đầy trời, đạo sĩ thường nằm trên thảo nguyên, nhìn ngắm ngân hà rồi chìm vào giấc ngủ, trời đất bao la tựa như chỉ có một mình ta.
Mưa gió trên thảo nguyên không đoán trước được, dầm mưa cũng là chuyện bình thường.
Thời tiết dần dần ấm lên.
Bất giác đã tới đầu hạ.
Những bông hoa đã bắt đầu ló ra trên thảo nguyên, đủ màu sắc khác nhau, phần lớn đều là những đóa hoa rất nhỏ, nhưng nó ngập tràn toàn bộ thảo nguyên, có những con bươm bướm không lớn hơn chiếc móng tay bao nhiêu nhanh nhẹn bay tới bay lui trong đó.
Bởi vì chiến tranh nên nơi này dường như hoàn toàn không có người sinh sống, một người một mèo một ngựa đi lại ở nơi này, rất nhiều khi chỉ thuần túy là một bức tranh phong cảnh.
Có nhiều khi, chỉ có mình bọn hắn trong trời đất.
Đôi mắt dường như cũng được tẩy rửa một lượt.
Còn Tống Du đã không thể phân biệt rõ bản thân rốt cuộc vẫn đang đi lại bên trong biên giới Đại Yến, hay là đã ra khỏi phạm vi quản lý của Đại Yến, đi tới khu vực quản lý của người Tái Bắc.
Thời đại này vẫn chưa có đường biên giới chính xác, phía Bắc đã có xây dựng trường thành không sai, nhưng không biết đó là trường thành của bao nhiêu năm trước. Phạm vi thế lực của Đại Yến sớm đã mở rộng ra khỏi trường thành. Có nhiều khi, biên giới là một khu vực thường xuyên có sự thay đổi mơ hồ rất nhỏ mà cả hai bên đều có thể tùy ý đi qua. Lúc đám người đi qua, ngẫu nhiên sẽ có thể nhìn thấy đài quan sát và đài phong hỏa. Có lúc khi đi qua một vùng đất nọ còn nhìn thấy thi thể, thông qua áo giáp chưa bị mục nát có thể đoán ra được đó là người ở nơi nào, có lúc đi ngang qua đài quan sát, bọn hắn sẽ bị quân lính trông giữ quát ngừng lại cảnh cáo, cũng có lúc gặp được thám mã, quân do thám của cả hai bên, kẻ làm khó hắn hay kẻ mặc kệ không quan tâm tới hắn đều có cả.
Đây cũng là một trải nghiệm đặc biệt. ...
Đạo sĩ cầm cây trúc trượng , đi từ tây sang đông.
Con ngựa đỏ thẫm vác hành lý trầm mặc đi theo.
Tiểu nữ đồng đi bên cạnh cũng cầm một cây trúc trượng, có điều so với cây của đạo sĩ đang cầm trong tay thì nhỏ hơn rất nhiều.
Tiểu nữ đồng liền giơ gậy trúc, đi từng bước chậm về phía trước. Trên cây trúc trượng có buộc một sợi dây cỏ tinh tế, trên dây cỏ lại buộc một miếng vải nhỏ màu trắng, to gần bằng với bàn chân của mèo con. Theo bước chạy của nàng, mảnh vải trắng trên dây thừng được gió thổi lên, run rẩy xoay tròn, trông không giống như là buộc không phải một miếng vải mà là một con bướm đang bay.
Trên thảo nguyên, đàn bướm ngốc nghếch cũng hoài nghi cho rằng đây là con bướm thật sự, cũng bay múa theo tấm vải trắng, rất nhanh sau đó đã bay thành một hàng dài phía sau tấm vải trắng.
Nàng cầm cây trượng mà chạy, mảnh vải tung bay trong gió.
Phía sau đi theo họ là một hàng dài bươm bướm bay thành hàng chỉnh tề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận