Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 685: Đạo Sĩ

Nàng không hề thay đổi tư thế cho đến khi tiếng vó ngựa đến gần và đứng dậy nhìn chằm chằm vào kiếm khách.
"Hú!"
Kiếm khách xoay người xuống ngựa, trên tay vẫn giữ chiếc hộp.
"Tiên sinh! Hạnh bất nhục mệnh."
"Sao đi nhanh vậy?"
Kiếm khách cẩn thận cầm hộp gỗ đi tới, nói:
"Sơn Thần có nói cho tại hạ biết, trong này chính là núi, nói tại hạ mang về cho tiên sinh!"
"Ta hiểu rồi."
Tống Du ngồi bất động, xoay người nhận chiếc hộp từ trong tay hắn.
Hắn chỉ cần nhìn một cái là hiểu ngay.
Tiếp theo, hắn tiện tay mở chiếc hộp ra. Bên trong chiếc hộp có trải vải gấm, có một tảng đá nhỏ không lớn bằng bàn tay, ước chừng giống hình tam giác. Nhìn kỹ có thể thấy ở phía trên có vô số hoa văn tinh tế, còn có chút xanh biếc, hình như là đem một ngọn núi đá hiểm trở thu nhỏ lại một chút, biến thành thứ đồ vật để thưởng thức."
Kiếm khách nhìn không chớp mắt.
Tam Hoa cũng lôi kéo cánh tay vị đạo sĩ, chăm chú nhìn.
Điều thần kỳ chính là, khi vừa mới mở chiếc hộp ra, hòn đá nhỏ này gặp ánh sáng liền lớn hơn một chút. Trong nháy mắt, hòn đá đã lớn một vòng, trong phút chốc, chiếc hộp ban đầu dĩ nhiên cũng đã không chứa nổi nó.
"Meo meo..."
Tam Hoa nhìn đến sửng sốt một chút, không thể kìm được, thiếu chút nữa đã đưa móng vuốt ra để sờ thử.
"Tránh xa một chút."
Đạo sĩ cầm chiếc hộp, cuối cùng hắn đứng dậy.
Hắn vừa xoay người cất bước đi xa ra một đoạn, vừa đi vừa thi pháp, đem pháp trận âm dương tứ thời tương liên với linh vận trong núi đá này, lấy linh vận núi đá để cung cấp pháp trận, liền tiện tay ném xuống một cái.
Viên đá bay lên không trung và ngay lập tức trở nên lớn hơn.
Trước mắt bọn họ lúc này xuất hiện một bóng đen.
"Ầm!"
Mặt đất run rẩy, bọt nước và bùn đất văng khắp nơi.
Đợi đến khi kiếm khách và Tam Hoa phục hồi tinh thần lại, tảng đá đã biến thành một ngọn núi đá nhỏ đường kính mười trượng, không khác gì ngọn núi đá nhỏ, rơi xuống mặt đất, vừa vặn che cả con suối lại. Nước cùng bùn đất bắn ra xa nhất cũng chỉ rơi xuống bên dưới chân bọn họ.
Điều kỳ diệu hơn nữa là ngọn núi nhỏ trên mặt đất này vẫn đang không ngừng lớn lên.
Đất và cỏ xanh trên mặt đất dần dần bị nó đẩy ra.
Đáy của ngọn đồi cũng dần dần chìm xuống lòng đất.
Kiếm khách nhìn chằm chằm bên kia, hơi lấy lại tinh thần, chỉ thấy tiên sinh bên cạnh cười nhìn hắn, hỏi:
"Sơn Thần có làm khó ngươi không? Dọc đường ngươi có gặp phiền phức gì không?"
"Thưa tiên sinh, Sơn Thần và các hạ nói chuyện rất thoải mái, tại hạ chỉ đem thư trình cho hắn, nói về sự tình ở Hòa Châu Hòa Nguyên cho hắn nghe. Nghe xong hắn liền mang tới cho tại hạ ngọn núi này."
Kiếm khách trong lòng vẫn còn chút chấn động, nhưng vẫn đáp:
"Trên đường tuy có cũng có một số người gây khó dễ, nhưng cũng không thể gọi là phiền toái. Ngược lại Thư mỗ sau khi mượn được ngọn núi từ tay Sơn Thần, trên đường xuống núi có tá túc qua đêm ở Nam Họa, nghe được một chút chuyện cũ của tiên sinh."
"Nam Họa à..."
Tống Du rơi vào hồi ức.
Dường như đã qua rất lâu.
Nhưng lại giống như không quá lâu.
"Đi thôi."
Tống Du cầm lên tấm đạo bào đã hoàn toàn bị bùn thấm ướt, lại liếc cây tùng cổ đã hiện ra hình dạng nhưng lại có vẻ đặc biệt nhỏ trên núi nhỏ, xoay người đi ra xa:
"Ngọn núi này còn không biết lớn được thêm bao nhiêu, chúng ta tốt nhất cách xa một chút, từ từ nói chuyện."
"Đúng vậy."
Bọn họ tránh xa con suối và ngọn núi.
Trong lúc đó kiếm khách cùng Tam Hoa có mấy lần quay đầu lại, muốn nhìn ngọn núi kia lớn bao nhiêu, lại muốn nhìn đạo sĩ muốn đi bao xa. Nhưng chỉ thấy đạo sĩ cứ vậy mà đi một đoạn đường rất xa, cho đến khi ngọn núi nhỏ cao hơn mười trượng kia trong tầm mắt giờ chỉ còn là một cái bao đá nhỏ ở phía xa, lúc này hắn mới dừng lại.
Bọn họ ngồi xuống trên cỏ xanh.
Ánh mắt kiếm khách nhìn về phía xa xa, thỉnh thoảng lại nhìn cỏ xanh bên cạnh, cúi đầu nhổ lên một cây, lúc này mới thuyết phục Tống Du:
"Nhắc tới thì đúng là trùng hợp, Thư mỗ đến Nam Họa, tùy ý tìm một tiểu điếm để dừng chân, hóa ra đó là nơi tiên sinh và Tam Hoa nương nương từng ở."
"Tiểu điếm Tĩnh Phúc à?"
"Đúng vậy!"
Kiếm khách nói tới đây cũng không khỏi cảm thấy thú vị:
"Tiên sinh còn nhớ bánh canh Nam Họa không?"
"Đương nhiên là ta còn nhớ."
"Trước lúc rời đi, tiên sinh còn nói với bọn họ, về sau còn muốn quay trở lại ăn?"
"Hình như ta đã nói như vậy."
"Vậy chuyện tiên sinh khen không dứt miệng món bánh canh đó cũng là sự thật?"
"Cũng là thật."
"Chỉ là tiên sinh tất nhiên không biết, sau khi tiên sinh rời đi, toàn bộ huyên Nam Họa đều lưu truyền câu chuyện về tiên sinh. Chủ quán của Tĩnh Phúc của tiểu điếm lại đặt tên cho bánh canh nhà mình là Thần Tiên Diện. Tại hạ nghe nói trong Nam Họa thành có không ít cửa hàng lớn nhỏ bán đồ ăn đều bắt đầu học theo, đem bánh canh đổi thành Thần Tiên Diện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận