Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 550: So Sánh

Thỉnh thoảng cô lại hướng ánh mắt nhìn về phía hai con ngựa bên cạnh.
Giống như là đang so sánh giữa hai con ngựa, con nào cao hơn vậy.
"..."
Kiếm khách áo xám kia sửng sốt một hồi.
Hắn nhìn thấy tiểu nữ đồng xoay người một cái, nghiêng đầu, nhìn hắn chằm chằm, không nói tiếng nào.
Nhưng chỉ với một ánh mắt này, cũng đủ để cho hắn xác nhận tiểu nữ đồng này thực sự là ai.
"Thưa tiên sinh."
Thư Nhất Phàm đem nước tới.
"Xin đa tạ."
Tống Du tiếp nhận túi nước, cười nói với hắn:
"Xin hãy nghỉ ngơi một chút, lát sau chúng ta tiếp tục chuyến đi."
"Vâng."
Thư Nhất Phàm cũng không nhiều lời, hắn lại ngồi xuống.
Tiểu nữ đồng kia vẫn đi tới đi lui như trước, nhưng dù là thế nào thì cô đều phải quay đầu nhìn hắn chằm chằm. Hắn cũng lặng lẽ ngắm nữ đồng này, ánh mắt họ chạm nhau, quả thực là đều rất mới lạ.
Nghỉ ngơi đủ rồi, bọn họ lại tiếp tục lên đường.
Có kiếm khách đồng hành, họ cũng bớt không ít lo lắng.
Đây là quan đạo, cường nhân tặc nhân chắc hẳn sẽ có, nơi nào thì cũng có người ỷ mạnh hiếp yếu, những kẻ muốn không làm mà ham hưởng thụ, nhưng sơn phỉ thành đàn là không có.
Nhưng giờ có vị kiếm khách này cùng đồng hành, sẽ không phải dò lần tìm đường hay phải đi nhặt củi như trước nữa.
Bọn họ đã ra khỏi địa giới Trường Kinh.
Một trận mưa đổ xuống.
Đúng lúc này bọn họ đi tới một cửa tiệm gần bờ sông.
Nơi này một mặt là bích ba xuân thủy, bị nước mưa kích khởi từng vòng gợn sóng thật nhỏ, một mặt là vách núi thạch bích cơ hồ thẳng đứng. Nhưng mà ở trên vách đá này, lại có người đục ra một sạn đạo rất rộng.
Sạn đạo ước chừng rộng một trượng, cao cũng gần một trượng, độ cao khoảng cách mặt nước cũng rất gần, hẳn là bán tự nhiên bán khai đục, nhưng cũng khó có thể tưởng tượng là công trình lớn cỡ nào.
"Mưa này sợ là trong chốc lát sẽ không ngừng."
Thư Nhất Phàm nói với Tống Du.
"Ít nhất phải đợi đến khi trời tối."
"Tới khi trời tối sao?"
Thư Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn trời, không có chút hoài nghi nào với lời nói của Tống Du, lập tức nói:
"Nếu đạo sĩ nói như vậy, e rằng chúng ta không tiện đi tiếp được nữa rồi."
"Phải rồi."
"Cũng may con đường đá Lâm Giang này mặc dù tránh không được gió, nhưng cũng có thể tránh mưa."
Thư Nhất Phàm nói:
"Đáng tiếc nơi này không có củi, chúng ta lại không thể đốt lửa."
"Cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi."
"Vâng."
Thư Nhất Phàm bản thân lưu lạc giang hồ, liền thường xuyên bị gió táp mưa sa, bình thường những chuyện như vậy hắn không thèm để ý. Lời nói vừa rồi chỉ là hắn lo lắng cho vị tiên sinh kia mà thôi.
Nếu Tống Du cũng không quan tâm tới chuyện đó thì hắn cũng không nói gì thêm.
Nhưng đúng lúc này, có người từ phía xa bước lại gần bọn họ.
Bước chân của người đó rất nhanh.
"..."
Thính giác của Thư Nhất Phàm vô cùng nhạy bén, trong nháy mắt hắn đã phát hiện ra và quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy từ sạn đạo ven sông, xuất hiện bóng dáng một người đi về phía bọn họ đang đứng. Người này mặc vải xám áo gai, tuổi chừng ba mươi, diện mạo bình thường. Nhưng kỳ quái chính là, hắn bước đi với tốc độ cực kỳ nhanh, nhanh đến mức bất thường. Không chỉ có bước chân dồn dập, mà khoảng cách mỗi bước chân cũng cực kỳ xa, có khi phải đến một trượng, vậy nên trong nháy mắt người kia đã đến trước mặt bọn họ.
Ánh mắt của Thư Nhất Phàm tập trung nhìn về phía người lạ mặt kia.
Con mèo thì tràn ngập sự tò mò.
"Hahaha!"
Người này vừa thấy bọn họ, liền ngừng lại, nhưng là ngửa đầu cười, ngay lập tức lên tiếng:
"Cuối cùng thì ta cũng gặp được người."
Thư Nhất Phàm thấy hắn không giống lai giả bất thiện bộ dáng, nhưng cũng rất cảnh giác, cất tiếng hỏi:
"Xin hỏi túc hạ là ai?"
"Xin đại hiệp chớ nên hoảng sợ, tại hạ là Hình Ngũ, chỉ là đi ngang qua thôi, đi tới con đường này thì lại gặp mưa, làm phiền các vị một chút, xin hỏi đây là nơi nào?"
"Nơi này là ngoài địa giới Trường Kinh, sạn đạo dọc theo sông Ngọc Khúc."
"Hóa ra là đã sắp đến Trường Kinh địa giới à."
Người này lại cười cười, hỏi tiếp:
"Như vậy xin hỏi đại hiệp, hướng đi tới Trường Kinh chính là hướng này?"
"Trường Kinh?"
Thư Nhất Phàm quay đầu nhìn lại phía mà người này xuất hiện:
"Trường Kinh không phải ở phía sau lưng ngươi sao?"
"Sau lưng ta sao?"
"Chính xác."
"Thật vậy sao?"
Người đàn ông này có vẻ ngạc nhiên.
"Chúng ta xuất phát từ Trường Kinh, đi cùng phía với ngươi, sao có chuyện nhầm lẫn ở đây được."
"Bốp!"
Người này vỗ lên trán một cái, giọng xem chừng rất ảo não, hắn nói:
"Sao ta lại đi nhầm đường nữa rồi."
"Xin hỏi ông từ đâu tới?"
"Tại hạ từ Kinh Châu đến, muốn đi Hòa Châu, vốn định hôm nay dừng chân ở Trường Kinh, không ngờ được lại lạc đến nơi này."
Vị này ảo não nói, lại ngẩng đầu nhìn mưa bên ngoài:
"Cũng không nghĩ tới hôm nay trời lại đổ mưa, giờ tại hạ muốn quay về cũng khó khăn."
"Kinh Châu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận