Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 210: Linh Mẫn Đại Tiên

"Trên đời này địa ngục ở đâu? Dù có địa ngục, sư phụ cũng không trộm, không cướp, ngược lại tâm địa lương thiện. Nếu muốn xuống địa ngục như lời của người, sợ là địa ngục đó phải lớn hơn nhân gian mới có thể chứa được con người ở tạ thế.".
Lời này vừa nói ra khiến ni cô không khỏi sửng sốt.
Trong lòng như có điều gì xúc động, nàng không khỏi quay đầu lại nhìn vẻ mặt của đạo sĩ, dĩ nhiên trên mặt hắn không có một chút khinh thường nào, nàng mở miệng định nói, lại do dự, cuối cùng vẫn im lặng.
Đạo thế ăn thịt người, thế sự sao có thể đúng ý người.
Ni cô xua tay thúc giục:
"Ở đây chúng ta cũng không có gì ngon để ăn nên giữ ngươi lại ăn sáng, đi đi."
"Được ở lại một đêm tại hạ đã vô cùng cảm kích, đồ ăn tối qua cực kỳ ngon, ta không dám yêu cầu gì hơn."
Tống Du lại cung kính cúi đầu nói:
"Ta sẽ đi thu dọn ngay bây giờ."
Nói xong hắn quay người trở về phòng nhỏ.
Lúc trước hắn đi ra, mèo Tam Hoa cũng đi theo hắn đi ra, hắn đứng ở nơi đó, mèo Tam Hoa ngồi dưới chân hắn, hắn nhìn Lý đại quan, mèo Tam Hoa cũng nhìn chằm chằm Lý đại quan, bây giờ hắn trở về phòng, Tam Hoa Miêu cũng thong dong theo hắn về phòng, thoạt nhìn trông nó rất có linh tính.
Hắn vừa thu thập, vừa nghĩ:
"Linh Mẫn đại tiên..."
Nhất thời Tống Du cảm thấy có chút mới lạ.
Dường như Bình Châu địa giới không chỉ là truyền thuyết về nhiều tiên thần yêu quỷ mà còn là mối liên hệ giữa tiên, thần, ma với nhân gian. Hắn chỉ không biết liệu những thứ được gọi là tiên thần yêu quỷ này có thường xuyên tương tác với người phàm, tạo ra bầu không khí thần tiên vô cùng mạnh mẽ, hay liệu bầu không khí vô cùng mạnh mẽ của thần tiên này đã thúc đẩy nhiều người bước vào tiếp xúc với tiên thần yêu quỷ đồng thời thu hút thêm nhiều tiên thần yêu quỷ đến gặp phàm nhân.
"Đạo sĩ, ngươi nói cái gì?"
"Không có gì."
Tống Du tiếp tục thu thập đồ đạc.
Sau một lúc, con mèo đứng dưới chân đạo sĩ, đôi chân nhỏ giẫm lên mặt đất đầy nước khiến chúng bị bẩn. Đạo sĩ đặt túi chăn còn ướt lên lưng ngựa, chào tạm biệt các sư phụ rồi xuống núi.
Sau cơn mưa, con đường trở nên lầy lội, đường xuống núi trơn, ẩm ướt.
Mỗi bước chân của cả người và mèo đều hằn lên mặt đất.
May mà con đường này không dài.
Con đường phía dưới đã xuất hiện người đi bộ, khi thấy hắn mặc đạo bào đi xuống sườn đồi, họ không khỏi nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.
Tống Du cũng không để ý, chỉ đi thẳng xuống núi.
Đi được một đoạn, hắn quay đầu nhìn lại, cơn mưa to đêm qua, khiến cho ni viện trên đỉnh dốc đã được gột rửa sạch sẽ.
Dường như ở cửa vẫn thấy một bóng người.
Cái nhìn thế tục đôi khi là một thanh kiếm làm tổn thương người khác, những ni cô này tuy lương thiện nhưng nội tâm cũng rất nhỏ bé và nhạy cảm. Dù thực sự đã giúp đỡ hắn nhưng các nàng cũng sợ hắn sẽ coi thường họ .
Thật sự làm sao có thể chứ?
Bồ Tát cũng chưa từng giúp đỡ Tống Du dù chỉ một chút, vậy mà thực sự các nàng lại cho hăn ở lại một đêm.
Đúng rồi, vẫn còn một chút cơm tối.
Tiếc là không ăn thành bữa sáng được.
Món bông cải muối thành dưa chua kia rất ngon. ...
Đường lầy lội, chân trần bước lên.
Tam Hoa Miêu cũng đi bên cạnh Tống Du, nó bước lộn xộn khiến chân xoay tít vào nhau, mỗi cái chân giẫm xuống bùn đều tạo thành cái hố nhỏ, những dấu chân trong hố như những bông hoa mai. Bùn lầy tặng cho đôi chân nó một đôi ủng.
"A!"
Mèo Tam Hoa chớp mắt, do Tống Du nhấc bước chân lên khiến nước bùn hắt hết vào mặt nó, nên nó chạy chéo từng bước nhỏ, cách xa Tống Du một chút, tiếp tục cùng nhau tiến về phía trước.
Phía trước có hộ dân.
Sau cơn mưa thành trì cũng dần hiện rõ trong sương sớm.
Tống Du lại chợt dừng bước.
Mèo Tam Hoa dừng lại theo hắn, ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại nhìn theo ánh mắt của hắn, nghi hoặc nhìn về phía hộ xa xa đó.
Vài ngôi nhà tranh, trước mặt là ruộng sau là đất, bên cạnh có một cây anh đào.
Vài đứa trẻ đang trộm anh đào.
Anh đào được mệnh danh là "Trăm quả đầu cành", mới tháng ba mà đã chín, chúng như những chuỗi ngọc đỏ giữa kẽ lá xanh, phủ đầy cành cây. Có hai đứa trẻ trèo lên cây, hai đứa còn lại túm quần áo đi loanh quanh dưới gốc cây, một đứa khác chịu trách nhiệm trông chừng.
Đạo sĩ dừng lại nhìn bọn chúng, bọn chúng cũng nhìn lại đạo sĩ.
Cũng chính vì sơ suất này, một bóng người chui ra từ phía sau nhà tranh, mà đứa trẻ đứng trông chừng vẫn chưa kịp phát hiện.
"Bọn con nít nhà nào đây!"
Một tiếng hô lớn, làm bọn trẻ kinh động, hồn bay phách lạc.
Dưới gốc cây ba đứa xoay người bỏ chạy, hai đứa trên cây cũng vội vàng từ trên cây nhảy xuống, may mắn là không mang giày, nếu không nhất định phải cầm giày chạy trốn.
Ông lão cầm trượng làm gậy đuổi theo sau.
Nhìn thấy màn này, Tống Du mỉm cười.
Hắn chợt nhớ đến vùng quê của kiếp trước, lúc còn thuở nhỏ hắn cũng vậy, khi đến mùa dưa hấu chín là lúc bọn trẻ con thể hiện tài năng. Ở đây hắn không đi sâu vào hậu quả đúng sai của kiểu hành vi này, chỉ là sau này, hình như đổi sang một thế giới khác, không có trẻ con ăn trộm trái trên cây, thậm chí chim đến ăn quả cũng ít hơn, chỉ còn lại ông lão ngồi trống rỗng dưới gốc cây ăn quả, than thở về thời gian, năm tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận