Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 986: Đặc Biệt Nghiêm Khắc

"Nếu là tội ác tày trời, chết không đáng tiếc, đến nơi này liền chính là cuối cùng ngũ đẳng quỷ. Ngũ đẳng quỷ cũng dựa theo tội ác lớn nhỏ, xử lý khác nhau, nếu là tội ác tày trời chết không đáng tiếc, hoặc là phạm vào tử tội khi còn sống lại chưa được giải quyết xong, cho dù đến nơi này, chết một lần, cũng vẫn phải chết một lần nữa, thiêu sống, hôi phi yên diệt. Nếu phạm tội chết nhưng khi còn sống đã chấm dứt, thì tùy tình huống hoặc là chuyển qua tứ đẳng tam đẳng, hoặc là tiếp tục tan thành mây khói."
"Xem có hối cải không?"
""Đó cũng chỉ là một trong những yếu tố cân nhắc."
"Ra là vậy."
Tống Du nghe xong chỉ gật gật đầu, cũng không đánh giá nhiều, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ diệu.
"Quỷ thành mới xây, thời điểm đặc biệt làm những chuyện đặc biệt, nếu là người thiện, bọn ta sẽ đặc biệt khoan dung, nếu là ác quỷ, bọn ta cũng đặc biệt nghiêm khắc."
Quốc sư dừng một chút.
"Đều chỉ là tạm thời mà thôi."
"Bên kia là địa ngục phải không?"
Tống Du quay đầu nhìn về phía lối đi bên cạnh, hắn đã cảm giác được nhiệt độ từ phía bên kia truyền đến.
"Hỏa ngục."
Quốc sư rất bình tĩnh đáp không hề che giấu:
"Hiện giờ trong quỷ ngục, cũng chỉ có hỏa ngục xây xong, cũng là thường dùng nhất ở quỷ ngục. Bất cứ linh hồn có tội lỗi nhưng chưa chấm dứt tội ác quỷ, đều phải sa vào hỏa ngục. Một số linh hồn chỉ cần trừng phạt ở mép miệng hố, một số lại phải đọa vào giữa hỏa ngục, một số lại phải bị thiêu rụi ở đây."
""Còn những linh hồn xuất hiện trong giấc mơ..."
"Hoặc là sẽ bị trừng phạt ở đây, hoặc là sẽ hồn bay phách tán ở nơi này.
Quốc sư nói.
"Có thể đi xem một chút không?"
"Quỷ ngục cực nóng, xung quanh nó cũng rất nóng, lại còn có tiếng kêu la của các linh hồn, rất ồn ào."
Quốc sư nói xong, lại cười híp mắt cúi đầu, mắt nhìn Tam Hoa. Nàng cũng ngẩng đầu đối diện với hắn.
"Huống chi cảnh tượng bên đó đạo hữu và bần đạo có thể nhìn được, nhưng Tam Hoa nương nương lại quá sức chịu đựng."
"Vậy Tam Hoa nương nương hãy ở đây chờ ta."
Tống Du cũng cúi đầu nói với mèo nhà mình.
Tam Hoa nương nương ngay lập tức có vẻ khó chịu, ánh mắt cũng mở to vài phần, nhưng nàng cũng ngồi xuống ngay lập tức, ngồi ngay ngắn, đuôi cũng vòng qua, ôm lấy chân nhỏ, vẫn ngẩng cao đầu nhìn hắn.
"Tam Hoa nương nương chớ có chạy lung tung."
Tống Du nói xong cười nhìn về phía quốc sư:
"Không biết quốc sư có sợ lửa hay nóng không?"
"Bần đạo không có bản lĩnh như đạo hữu, tất nhiên là sợ."
"Không sao đâu."
Tống Du phất phất tay.
Lập tức một vệt sáng bóng bao phủ toàn thân hắn và quốc sư. Ở trong vệt sáng, toàn thân chỉ cảm thấy rất mát mẻ, hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ từ phía bên kia.
"Đi thôi."
Tống Du mỉm cười nhìn về phía quốc sư.
Quốc sư thấy hắn không cho mình chút cơ hội cự tuyệt nào, đã chuẩn bị xong hết thảy, rất có xu thế phải đi xem, liền chỉ đành bất đắc dĩ cười cười, đi về phía trước.
"Mời."
"Vất vả rồi."
"Không dám nói đến vất vả. Liệt hỏa địa ngục tuy là bần đạo mô phỏng theo truyền thuyết trong dân gian mà xây dựng nên, nhưng cũng chỉ là quyết định của ta. Bần đạo pháp lực thấp kém, thân thể gầy yếu, công sức bỏ ra không có gì nhiều. Bần đạo cũng chỉ nhìn nó từ xa, từ khi ngọn lửa bốc lên, phàm nhân chỉ có thể đi được đến giữa con đường này, ta có thể nhìn thấy ánh sáng của ngọn lửa bên kia, nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng trong Hỏa Ngục."
Quốc sư đi ở phía trước, vừa đi vừa nói,"Cho nên phải nói bần đạo may mắn khi được đạo hữu trợ giúp mới phải."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, quãng đường đi được càng xa ngày càng xa.
Tam Hoa lúc này ngồi tại chỗ, tư thái nhu thuận, đuôi vẫn vòng quanh chân nhỏ như trước, nhìn chằm chằm bóng lưng đạo sĩ nhà mình rời đi, mãi tới khi không còn bóng dáng của đạo sĩ, nàng mới thu hồi ánh mắt, nâng một móng vuốt lên, cúi đầu liếm, liếm hai cái lại dùng móng vuốt xoa loạn trên mặt, đồng thời dùng dư quang ngắm hình bóng đạo nhân cùng một lão giả áo vải lưu lại.
"..."
Tam Hoa nương nương hít hít mũi. ...
Thông đạo không bao lâu, phía trước đã xuất hiện ánh lửa.
Bởi vì nhiệt độ tăng cao, hai tên âm quan vốn đi theo bên người quốc sư chờ sai bảo đã dừng chân không dám tiến lên, Tống Du cùng quốc sư lại không hề cảm giác được nhiệt.
Trên người vẫn mát mẻ như cũ.
Bọn họ đi đến cuối con đường.
Trước mắt đã bị ánh lửa chiếm cứ, trong mắt cũng chứa đầy ánh lửa.
Phía trước là một không gian không lớn lắm, chỉ nhìn phía dưới, giống như một cái ao, lõm xuống, nếu nối liền bốn phía và trên đỉnh thì giống như một cái lò lửa, bên trong chứa đầy lửa.
Ở phía bên ngoài chỉ là ngọn lửa lắc lư, ở giữa thì ngọn lửa dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa sáng chói mắt. Trên mặt đất, trên vách tường tất cả đều dùng bút tích màu vàng khắc phù văn hỏa trận, trên mặt đất từng cây cột đá, trên cột đá quấn quanh xích sắt, hẳn là dùng để trói quỷ, cũng đều khắc đầy phù văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận