Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 277: Thi Cử

Trước mùa thi cử, đi xa hay làm chuyện trọng đại, người dân ở Đại Yến rất thích tìm thầy bói xem một quẻ. Bây giờ các thi sinh đều đang tập trung tại trường Kinh, chỉ sợ rằng các thầy bói ở những huyện xung quanh, hay thậm chí người bình thường cũng đều khoác lên bộ y phục thầy bói, nhằm mục đích kiếm tiền từ các thí sinh tội nghiệp này.
Phạm vi của nghề này với quan phủ mà nói là rất rộng rãi, thật giả lẫn lộn, càng không dám đắc tội.
Điều này cũng đã cho Tống Du một vài gợi ý.
Hắn tiếp tục đi tìm những nơi bán đồ dùng trong nhà đã qua sử dụng.
Hai bên đường thỉnh thảng nghe được có người xì xào bàn tán. Chuyện là mấy ngày trước Công bộ Thị lang đã bị yêu quái ăn thịt . Chuyện này kể ra đã làm kinh động chốn kinh thành, ai cũng đều hoảng sợ. Thêm vào đó, đã lâu rồi mà vẫn chưa bắt được yêu quái, bách tính lòng người hoảng sợ, những kẻ hung ác cùng yêu ma quỷ quái thì cứ phảng phất đâu đó, xem ra chúng càng ngày càng hứng thú.
Mùa xuân sắp đến rồi.
Hắn mang theo Tam Hoa đi qua con hẻm, bước đi chậm rãi, như thể đang bỏ mặc thời gian, mặc kệ những người đang bước đi vội vã ngoài kia.
Họ vừa đi, vừa xem xét, cẩn thận nghe ngóng.
Họ tò mò xem câu chuyện ở Trường Kinh này như thế nào, người dân ở vùng đất này sống ra sao.
Mãi đến chiều, hai người mới mua được chiếc giường dài, bàn trà, đệm vải, lại thêm một cái ghế đu cũ kĩ. Buổi hôm nay quả thực họ đã tiêu không ít tiền.
Nhân tiện, hắn cũng mua một vài lá cờ ở của hàng.
Về tới nhà, hắn lấy bút mực ra, viết lên trên cờ chữ "Đạo". Xong xuôi, hắn cắm lên trên cửa, hướng mặt lá cờ ra ngoài. Hai lá cờ dài khác, hắn viết những mục việc cụ thể, treo hai bên của nhà.
Trừ tà hàng ma.
Diệt chuột trừ ưu.
Tống Du nhìn lại một chút, xem vẻ rất hài lòng.
Hắn cúi đầu nhìn Tam Hoa, nói:
"Nếu có người đến quán để trừ tà hàng ma, đó là việc của ta. Còn nếu họ muốn nhờ bắt chuột, thì lại phải làm phiền tới nương nương rồi."
"Meo"
"Ta không biết."
Tống Du mỉm cười.
Tiêu tai giải ách hay giệt tà trừ ma cũng được, bắt chuột hay diệt côn trùng cũng được, đều có thể coi là việc tốt. Về phần Tam Hoa có thể kiếm được bao nhiêu tiền, hiện tại hắn cũng chưa thể biết rõ được, phải xem lượng khách đến. Nếu là người giàu có, hào phóng thì sẽ đưa nhiều một chút. Còn nế nghèo khó, quẫn bách thì chắc sẽ đưa ít hơn. Kiếm được nhiều hơn chút thì sẽ ăn ngon hơn, kiếm ít thì ăn ít một chút cũng chẳng sao.
Khó khăn quá thì thay đổi cách khác, đổi góc nhìn nhân gian này vậy. ... ...
"Rào..."
Khi hắn vắt chiếc khăn tay, toàn bộ nước bẩn trút xuống vào trong chậu.
Tống Du tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất, lau chùi tấm ván gỗ trên lầu hai.
Hắn lau khá cẩn thận và tỉ mỉ.
Hình như mỗi lần hắn làm việc nhà đều có cảm giác như vậy.
Trước khi làm, trong lòng hắn cũng đấu tranh dữ dội lắm, tới khi bắt đầu làm, hắn lại cảm thấy không hề mệt mỏi, thậm chí còn có cảm giác có chút thành tựu và vô cùng sảng khoái, thậm chí còn không thể dừng lại được.
Tống Du cứ như vậy lau cho tới khi tấm ván gỗ trên lầu hai sạch bong, hắn mới đem chậu nước bẩn đổ đi, sau đó lại quay trở lại lầu trên.
Hình ảnh vị đạo sĩ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, còn con mèo tam thể lại nằm trên ghế đu, lặng nhìn nước trên tấm ván gỗ dần dần bốc hơi, màu sắc dần dần chuyển từ tối màu sang sáng rõ, từ ướt át dần chuyển sang khô ráo.
"Bắt đầu thôi nào."
"Được!"
"Đùng..."
Một quả cầu lông khô ráo có chút khô cứng rơi xuống sàn nhà, ngay lập tức một chiếc bóng có hoa văn nhanh như chớp đã vọt tới, bước trên tấm ván gỗ rầm rầm, nàng đã bắt được quả cầu, đưa lại cho hắn, xoay người lại chạy về chỗ cũ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quả cầu.
Vị đạo sĩ ném quả cầu.
Con mèo nhảy dựng lên đón lấy.
Phía bên dưới lầu truyền đến tiếng gõ cửa.
"Bang..."
"Soạt..."
Tam Hoa gần như là bay lên, hai chân trước ôm lấy cầu, sau đó tiếp đất, lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ:
"Có ai đó đang gõ cửa."
Giọng điệu có vẻ gấp gáp, hình như là có chuyện.
Tam Hoa lập tức thả quả bóng xuống, nhảy lên bàn trà bên cạnh cửa sổ, nhoài người ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống.
Có một cô gái ngẩng đầu nhìn nàng.
Tam Hoa co người lại, nhìn hắn:
"Là người phòng bên cạnh."
"Được rồi."
Tống Du cứ thế đi xuống lầu.
Hắn mở cửa ra nhìn, người đang đứng trước mặt quả nhiên là Ngô nữ hiệp.
Vị nữ hiệp này lui lại vài bước, ngửa đầu
Nữ chính lùi lại vài bước, ngẩng đầu nhìn ba tấm biển hắn mới mua, nhìn rất chăm chú, cô ta cúi đầu hỏi:
"Ngươi viết cái gì vậy? Đạo gì? Cái gì tà? Diệt chuột ?"
"Trừ tà ma khuất phục ma quỷ, đuổi chuột giải tỏa ưu phiền."
"Đuổi chuột là gì? Ý là ngươi giúp người ta bắt chuột ư?"
"Tam Hoa sẽ phụ trách việc này."
"Nghe thú vị đấy."
Ngô nữ hiệp cầm vật gì đó trong tay. Đó là một tờ giấy dầu dùng để bọc đồ vật, xung quanh được quấn bằng dây cỏ.
"Trên đường trở về nhà, ta thấy mùi của nó rất thơm, ta có mua một con gà nướng. Hay chúng ta chào hỏi giao lưu kết bạn. Tiện đây ta định giới thiệu cho ngươi một cơ hội làm ăn đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận