Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 604: Phải Xem Cơ Duyên

"Không tin."
"Ta đã lừa Tam Hoa nương nương bao giờ chưa?"
"..."
Tiểu nữ đồng trên lưng ngựa quay đầu sang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt nó rất kỳ lạ, giống như nghi ngờ, lại cảm thấy bản thân không nên nghi ngờ. Một lúc lâu sau, nó mới nói.
"Tam Hoa nương nương phải học bao lâu mới có thể lợi hại như vậy?"
"Điều này không nói rõ được."
"Ông nói đi."
"Phải xem cơ duyên."
"Ông xem đi."
"Có lẽ là mấy chục năm, cũng có thể là hơn trăm năm."
Tống Du vừa hái quả anh đào vừa nói.
"Cũng có thể là mấy trăm năm."
"..."
Tiểu nữ đồng cưỡi ngựa đi tới, nó duỗi cánh tay nhỏ bé ra, cũng hái quả anh đào ở trên cành cây, nó chỉ chọn hái quả đỏ, hái xong thì bỏ vào chiếc nồi nhỏ trong tay đạo sĩ.
"Haizz..."
Tống Du không khỏi thở dài một hơi.
Nơi này chính là dưới núi Sùng Biệt, huyền Lâm Tầm.
Thôn trang này, cả những quả anh đào kết trái sớm này, quả thực khiến hắn không khỏi nhớ tới sơn thôn lúc còn ở Hủ Châu. Còn ở sơn thôn này, hoa đào hoa lê nở rộ khắp nơi cả trước lẫn sau những ngôi nhà, lại khiến hắn nhớ lại huyện Nam Họa lúc trước, đám con nít trộm quả anh đào và lão nhân bảo vệ anh đào, phải chăng thôn trang ở trước mặt này thường xuyên không có người ở? Có phải cây anh đào này không có người canh gác? Chẳng lẽ không ai có ý định trộm quả anh đào?
Bây giờ, chỉ có đám chim sẻ tới hưởng thụ những quả anh đào này với hắn.
"Haizz..."
Tiểu nữ đồng học theo giọng điệu của hắn, cũng thở dài một hồi, giọng nói của nó nhẹ nhàng tinh tế, vẫn là chất giọng con nít.
Không biết con mèo này có điều gì sầu não.
"Cộc, cộc, cộc."
Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa truyền tới từ nơi xa.
Một con ngựa ô, lông khắp người nó bóng loáng rực rỡ, trên lưng ngựa là một kiếm khách áo đen, lưng đeo bảo kiếm, trên lưng ngựa còn có một vài món đồ.
"Xuỵt..."
Con ngựa hí dài một tiếng rồi dừng lại.
"Tiên sinh."
Kiếm khách vui mừng tung người xuống ngựa, để mặc vật kia còn treo ở trên con ngựa, là một cái đầu kỳ lạ.
"Thư mỗ đã thăm dò kỹ càng, thứ làm loạn ở trên núi Sùng Biệt chính là một con sơn yêu, Thư mỗ đã tiện tay giết chết nó rồi."
"Vất vả rồi."
Đạo sĩ vừa hái quả anh đào vừa nói.
Tiểu nữ đồng ngồi trên lưng ngựa quay đầu sang, ánh mắt nó sáng lên, trong lòng rất tò mò.
"Giết như thế nào?"
"Con yêu kia chỉ lợi hại hơn những con yêu khác ở thuật huyễn hóa và mê hoặc, nhưng thực tế, nhưng điểm khác, nó cũng không khác mấy những con sơn yêu khác."
Kiếm khách thuận tiện nói.
"Phần lớn là do lâu ngày không có người đi qua nơi này, còn con sơn yêu kia đã quen ăn thịt người, không chịu được đói khát, Thư mỗ còn chưa đi tìm nó, nó đã tới tìm Thư mỗ trước, biến thành dáng vẻ người đi đường, thổi khí định mê hoặc tâm thần của Thư mỗ, muốn lừa dối Thư mỗ?"
"Sau đó thì sao?"
Kiếm khách chỉ khẽ cười.
Làm gì còn sau đó nữa chứ?
Tâm trí của hắn kiên định, không tham lam không ngông cuồng, nào dễ dàng bị mê hoặc như vậy? Huống chi, thanh bảo kiếm trong tay hắn đã chém giết vô số yêu quỷ, nhìn thấy yêu quái sẽ tự động có phản ứng. Hắn đương nhiên là lạnh lùng nhìn nó, ngoảnh đầu phun một bãi nước bọt, thanh bảo kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Tuy nhiên cũng không tiện kể ra.
Lúc này, Tống Du cũng đã hái quả anh đào xong, hắn liếc nhìn cái đầu máu me một lát rồi nói.
"Chúng ta đi tiếp thôi, trên đường đi ngang huyện Lâm Tầm, thông báo cho người dân một tiếng rằng yêu quái ở núi Sùng Biệt đã bị tiêu diệt."
"Vâng."
Lúc này, đoàn người tiếp tục đi lên phía trước.
Thế nhưng chuyến đi này lại không giống như trước đây...
Trước đây, lúc Tống Du đi tới Dật Châu, Hủ Châu và Bình Châu, hắn đều đi hết tường tận, một châu ở lại vài tháng, cố gắng đi qua từng quận trong châu, nhưng cũng còn lâu mới được tính là đi hết tất cả các huyện. Sau này, khi đi tới Cạnh Châu, Ngang Châu, hắn di chuyển còn đơn giản hơn so với lúc tới Bình Châu, Hủ Châu, chỉ đi thăm thú những cảnh đẹp nổi tiếng, phong tục độc đáo, bái phỏng thần tiên cao nhân, đi tới những nơi vô cùng phồn hoa hoặc vô cùng nghèo khó, khó tránh khỏi cuộc hành trình càng thêm đơn giản.
Không ai có thể đi hết từng tấc đất trong thiên hạ chỉ trong 20 năm.
Nhưng cuộc hành trình tới Hủ Châu của hắn hôm nay, không phải cứ đi thẳng về phía bắc, mà bắt đầu từ Chỉ Giang, Lan Mặc, đi qua từng huyện của Hòa Châu.
Tháng 2, tháng 3 là mùa anh đào, ăn đến mức xót răng.
Sau đó là quả du, tháng 4 có hoa hòe, còn có cả chuột đồng, thỏ rừng ở trên đường, trên núi, gà rừng, trứng chim, thâm chí còn có cả những con thú hoang có thân hình to lớn, đây đều là những thứ mà đoàn người dùng để lấp đầy bụng.
Thiên Cung Lôi Bộ và Đấu Bộ Hạ Thần trừ yêu không tường tận, phần lớn tinh lực đều dùng vào việc đối đầu với mấy tên đại yêu vương, không tránh khỏi có hơi lơ là hậu phương. Chỉ là những tên yêu ma này còn chưa được gọi là Yêu Vương, thật ra rất nhiều yêu ma này nếu như ở phương Nam cũng có thể coi như là đại yêu một phương. Đạo hạnh của những yêu ma thời loạn này, phần lớn cũng tới từ loạn thế, có được rất nhanh chóng. Sau khi đắc đạo, không tránh khỏi việc tác oai tác quái, thua xa đám yêu quái sống yên ổn ở phương Nam. Có rất nhiều yêu ma, cho dù đạo hạnh của bọn chúng sâu cạn ra sao, ít nhiều gì cũng đều làm hại tới dân chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận