Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 230: Mau Chết Đi

"Đừng sợ."
Tống Du cúi xuống cầm một quả lên, lấy nó ra khỏi cây, cầm trên tay tùy ý chơi đùa.
??
Mèo Tam Hoa không khỏi kinh ngạc khi thấy điều này?
Thế mà lại không bám lên người hắn?
Không hổ là một đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm.
Thấy hắn có ý định muốn đưa cho mình xem, mèo Tam Hoa vội vàng lùi lại, lắc lắc đầu:
"Mau vứt nó đi!"
Tống Du lại cười, xem ra mèo Tam Hoa rất sợ.
Không chỉ có Thương Nhĩ Tử, mà còn có cả Mao Cư Tử.
Trên đường đi thấy không ít.
Lúc sau mèo Tam Hoa mới phát hiện ra thứ đó chỉ dính lên lông, còn da người trơn mịn nên không dễ bám vào.
Thế là đến khi chiều tà, nàng liền biến thành hình người, mặc lên mình bộ quần áo cũ, trên tay vẫn cầm cây gậy trẻ nhỏ lấy từ Tẩu Giao Quan, vừa đi vừa đập vào đám cỏ này, vừa đập vừa nói to vài câu đại loại như:
"Hôm nay ta sẽ không để các ngươi đạt được ý xấu"
"Mau chết đi"
"Các ngươi một cái cũng đừng hòng sống sót."
Thương Nhĩ bên hồ bỗng dưng bị xui xẻo ập đến.
Mà từ nơi này đi bộ vòng qua hồ Kính Đảo đến chân núi Vân Đỉnh, ước chừng gần hai trăm dặm, nếu đi nhanh và liên tục thì đến nơi cũng phải mất ba ngày trời, còn nếu đi chậm để ngắm nhìn cảnh ven hồ hay đi đến những thôn trang ven hồ dạo chơi thì chắc chắn sẽ càng lâu hơn.
Tống Du và mèo Tam Hoa cũng đến các thôn trang ở ven hồ, thường thấy người dân đánh cá về, Tống Du sẽ mua cá từ bọn họ, một nửa cho mèo Tam Hoa ăn, nửa còn lại sẽ nướng để lấp đầy cái bụng đói.
Cá ở nơi này không đáng mấy tiền nên nhiều người còn tặng hắn hai con làm quà khi biết hắn là đạo sĩ.
Đồ ăn dọc đường này cũng không tệ.
Khí trời mát mẻ, bầu trời mùa thu trong xanh cao vời vợi, phong cảnh vô cùng vô tận.
Hai ngày sau.
Một người, một mèo, một ngựa đã đến được bên hồ đối diện.
Nơi này có một cái bến đò, cho phép du khách có thể từ huyện Trường Sinh ngồi thuyền sang phía đối diện, xây một đình tự để mọi người dừng chân nghỉ ngơi, có một ngôi đền thờ thần ếch đặc biệt linh thiêng ở bên hồ Kính Đảo, ngoài ra còn có người dân địa phương ở đây buôn bán gậy tre trúc, lương khô và đặc sản trong hồ. Một con đường hoàng thổ nhỏ dẫn từ đây đến ngọn núi sâu thẳm.
Có một bia đá, trên đó khắc dòng chữ
Vân Đỉnh tiên sơn sắp xuất hiện.
Tống Du thấy một chiếc thuyền từ trong hồ đi tới, đoán chừng cũng là du khách đến núi Vân Đỉnh Tầm Tiên, hắn không có ý định đi cùng bọn họ, chỉ mua mấy con cá khô, rồi lại hướng Vân Đỉnh tiên sơn mà đi.
Lúc này con đường nhỏ không còn hẹp, cũng rất bằng phẳng.
Vậy nhưng con đường này rất nhanh liền trở nên hẹp và dốc, uốn lượn quanh núi, người bước đi trên đó, cả thân thể đều bị nghiêng ngả, loạng choạng, tốn rất nhiều sức lực.
Thỉnh thoảng bên đường sẽ xuất hiện vài tảng đá nhẵn nhụi có thể ngồi lên, không biết ai đã chuyển đến đó từ khi nào, cũng không bến từ đó đến nay đã có bao nhiêu người ngồi lên, chỉ biết rằng bề mặt đã được đánh bóng phẳng mịn. Một vài nơi còn có dấu vết có việc dùng lửa, có thể đã từng có người nấu nướng ngủ nghỉ tại đây.
Có lúc sẽ gặp được những người đi đường khác, đa phần đều bị bọn họ vượt qua.
Bởi vì dù cho là đang ở trên núi, mỗi bước đi của Tống Du vẫn rất lớn, không nhanh không chậm, so với những bước đi chậm chạp của các du khách thông thường thì hắn lại nhanh hơn rất nhiều.
Thế nhưng du khách lại là người hay nói, đặc biệt thích được trò chuyện với các đạo sĩ và tu sĩ, thường thường khi gặp Tống Du đều sẽ bắt chuyện với hắn, chuyện này khiến hắn bị lãng phí không ít thời gian.
Thời điểm này dưới núi vẫn còn rất nóng.
Ven đường lên núi, ở những vách đá bên cạnh thường có khóm cây nằm rạp dưới đất bị người Dật Châu gọi là "khoai lang", nó mọc sát đất, ở phần gốc rễ sẽ có một loại quả nhỏ, to bằng móng tay, màu đỏ tím, ăn rất ngon, Tống Du khi thấy nó liền dừng lại việc leo núi và dành rất nhiều thời gian để hát một ít.
Đây chính là hương vị mùa hè của tuổi thơ.
Lại đi lên cao hơn, khí trời dần trở nên mát lạnh.
Có điều ở đây mọc một loại hoa cỏ độc đáo của bản địa, đó là một loại cây thấp, những bông hoa nở rất mỏng và nhỏ, chỉ to bằng hạt gạo nhưng tất cả đều kết dính với nhau tạo thành hình vòng, ước chừng gần bằng quả trứng, tròn trịa, dễ thương. Càng vào sâu, không khí trên núi càng mát mẻ, dường như đó là môi trường thích hợp để chúng phát triển, sinh trưởng và ra hoa.
Đi giữa những bông hoa, cảm giác như đang bị thôi miên, giống như quay ngược thời gian từ mùa hè trở lại mùa xuân.
Thời gian một ngày, chỉ leo đến lưng chừng núi.
Nói là lưng chừng núi Vân Đỉnh, chứ thực ra là đang ở đỉnh của ngọn núi khác.
Ngọn núi to lớn này giống như núi Vân Đỉnh, không thể leo trực tiếp được mà phải leo hết lớp núi này đến lớp núi khác, nó mới có thể thực sự ở trước mắt, và lúc này mới đủ điều kiện để leo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận