Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 409: Cảm Giác Kỳ Diệu

"Thì ra đây chính là Tam Hoa nương nương, quả nhiên xinh đẹp trời sinh, thần kỳ phì phàm, khó trách có người nổi lên suy nghĩ xấu xa."
Hoàng đế nói xong, bật cười một tiếng.
"Vậy mà lại dám lấy danh nghĩa của hoàng hậu, quả là to gan."
"Để bệ hạ chê cười rồi."
"Mời ngồi, mời ngồi."
Hoàng đế mời hai người một mèo ngồi xuống, lúc này mới nói.
"Trẫm sớm đã nghe nói tới danh tiếng của Phục Long Quan, cũng sớm đã nghe kể về những sự tích về tiên sư, hôm nay cuối cùng đã được gặp mặt, đây cũng là may mắn lớn của trẫm."
"Không dám, không dám."
"Tiên sư không cần câu nệ. Nói ra, lúc Đại Yến ta mới lập triều, cũng đã nhờ cậy rất nhiều vào sự giúp đỡ của tổ sư Phục Long Quan, mấy chục năm trước, Đại Yến suy yếu, cũng nhờ có tiên sư của Phục Long Quan bày mưu tính kế, cho dù là thiên hạ này hay là hoàng thất Đại Yến đều không thể xa rời Phục Long Quan."
Hoàng đế nói mấy câu lấy lòng.
"Lần này gặp gỡ, cũng coi như có duyên, trẫm xin kính tiên sư một ly trước."
"Bệ hạ khách sáo rồi..."
Tống Du vội vàng nâng ly lên, từ xa đối ẩm với đế vương."
Sau đó, hắn lập tức nhìn sang bên cạnh.
Bên kia, có một người đàn ông cao to đã ngồi ở đó từ lâu, lúc nãy khi hoàng đế đứng dậy, hắn cũng đứng dậy, chỉ là không nói chuyện.
"Vị tướng quân này..."
"Vị này chính là Trần Tín Trần Tử Nghị tướng quân tiếng tăm lừng lẫy hiện nay."
Quốc sư cười tủm tỉm nói.
"Không biết đạo hữu có nghe tới tên tuổi của tướng quân chưa?"
"Như sấm bên tai!"
Tống Du nói xong liền chắp tay với Trần tướng quân.
"Kính trọng đã lâu."
"Trần mỗ gặp mặt tiên sư."
Trần Tử Nghị cũng ôm quyền đáp lễ lại, sau đó hắn lập tức nheo mắt lại, thăm dò Tống Du mấy cái, lại hỏi.
"Ta thấy gương mặt của tiên sư quen thuộc, không biết chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chăng?"
"Lúc hoa hạnh mới nở, ngoài cửa đồng thành, tướng quân vừa được triệu hồi kinh, tại hạ đúng lúc đó mới từ Trường Sơn ngắm hoa về, may mắn được gặp mặt tướng quân một lần."
Lúc này Tống Du vẫn còn cảm giác kỳ diệu như lúc đầu, giống như lúc đó tận mắt nhìn thấy người trong lời đồn, thì bây giờ hắn đã có thể ngồi đối diện với người thật, cùng uống trà, trò chuyện.
"Quả nhiên là như vậy! Chẳng trách ta cảm thấy tiên sư khá quen mắt."
"Tướng quân chỉ cảm thấy tại hạ quen mắt, nhưng đối với tại hạ, tướng quân là một người rất quen thuộc."
"Ồ?"
"Tại hạ yêu thích nghe thuyết thư, lúc mới xuống núi không lâu, tại hạ từng sống ở Dật Đô, lúc đó, tại hạ đã được nghe kể chuyện về tướng quân ròng rã suốt nửa năm."
Tống Du nói.
"Sau này, tại hạ đi du lịch hai năm, cũng thường nghe nói về sự tích của tướng quân."
"Người đời quá lời, Trần mỗ không dám nhận."
Trần Tử Nghị khiêm tốn nói.
"Trần mỗ cũng sớm đã nghe nói về sự tích của tiên sư, tên tuổi tựa thần tiên, trước nay vẫn vô cùng ngưỡng mộ, lần này nghe nói bệ hạ mở tiệc chiêu đãi tiên sinh, bèn mặt dày xin một chỗ ngồi, muốn tới gặp mặt tiên sư một lần, mong tiên sư chớ trách."
"Nào dám, nào dám..."
Hoàng đế đang ở phía trước, hai người không tiện nói nhiều.
Sau khi Hoàng Đế mời Tống Du và quốc sư ngồi xuống, Trần Tử Nghị cũng ngồi xuống theo, hắn rất nhanh đã trở lại yên tĩnh như lúc đầu, ăn tiệc uống rượu, nghe mọi người trò chuyện. ...
Một chiếc bàn trà hình chữ nhật, bên trên phủ một lớp vải thêu tơ vàng, trên bàn xếp đầy thức ăn cung đình, số lượng mỗi món ăn không nhiều, được đựng trên dĩa nhỏ, chén nhỏ, nhưng lại có rất nhiều món, ít nhất cũng phải hai mươi món.
Chén rượu bồ đào lấp lánh trong đêm, đến đôi đũa cũng được dát vàng.
Đạo sĩ vẫn gắp hai miếng cho Tam Hoa nương nương nếm thử trước.
"Không biết tiên sư xuống núi từ khi nào?"
"Tại hạ xuống núi vào cuối hè năm Minh Đức."
Đạo sĩ cung kính đáp trả, hắn ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp.
"Tại hạ chẳng qua cũng chỉ là một đạo sĩ, không gánh nổi danh hiệu tiên sư, huống chi bệ hạ là đế vương thiên cổ, tại hạ càng không thể nhận hai chữ tiên sư trong lời bệ hạ, bệ hạ có thể làm theo tập tục của bản triều, gọi tại hạ một tiếng tiên sinh, tại hạ cũng đã vô cùng vinh hạnh."
"Vậy được rồi, trẫm sẽ gọi là tiên sinh!"
Nhận được lời ca tụng của Phục Long Quan, hoàng đế cao tuổi dường như rất vui vẻ, sau đó liền hỏi tiếp.
"Tiên sinh muốn đi du lịch thiên hạ, đi khắp giang sơn Đại Yến chăng?"
"Gần như vậy."
Đạo sĩ vừa trả lời, vừa gắp thức ăn cho con mèo.
Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của tướng quân đối diện đang hướng tới mình.
"Tiên sinh quả thực rất tiêu dao tự tại."
"Chẳng qua là do quá nhàn rỗi."
"Cả nửa đời trẫm phải lao lực vì chuyện triều chính, đã tới tuổi này, quả thật ngưỡng mộ tiên sinh."
Đế vương cao tuổi có hơi xúc động.
"Nói ra cũng thật buồn cười, mặc dù cả thiên hạ này là thiên hạ của trẫm, nhưng nói ra, thiên hạ mà trẫm nhìn thấy có khi còn không nhiều bằng thiên hạ mà tiên sinh đã đi qua mấy năm nay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận