Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 491: Đời Mèo Lận Đận

Nữ tử một tay chống cằm, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại làm theo lời hắn nói, liếc nhìn Tam Hoa Miêu, đến khi nghe xong mỉm cười nhẹ nói:
"Đời Tam Hoa Miêu cũng lận đận quá nhỉ."
"Thế sự lắm khó khăn."
Tam Hoa Miêu vốn đã rất bản lĩnh, cho dù không có người tôn sùng nó như thần, nhưng nó cũng có thể sống tốt bằng cách săn bắn nơi rừng núi và ruộng đồng. Để giúp con người tiêu diệt tai họa chuột, lúc này nó mới đi theo con đường Thần đạo, nhưng không ngờ lại rước lấy tai họa, ngẫm lại thật khiến người ta phải xúc động.
"Trên thuyền có cần câu, đạo trưởng có muốn đi câu không?"
"Tay nghề câu cá của tại hạ không giỏi lắm, câu mười lần nhưng thất bại đến chín lần rồi."
"Không được thì thôi vậy."
"Nhìn túc hạ có vẻ khá mệt mỏi."
Tống Du nhìn vào khuôn mặt của nữ tử.
"Không thể giấu được đạo trưởng."
Nữ tử này có dung mạo tuyệt thế, lúc này lại mang dáng vẻ lười biếng, nàng ngã về phía sau, gầy yếu như không xương, chỉ thấp giọng nói:
"Tuổi tác bệ hạ đã cao, hoàng tử càng ngày càng lớn, công chúa dần dần không thể ngồi yên được nữa, nàng cũng hối thúc ta không ngừng."
"Thì ra là vậy sao."
"Nhưng nói ra thì cũng tốt."
Nữ tử lắc đầu.
"Dù thành công hay thất bại, rất nhanh thôi ta có thể được giải thoát."
"Công chúa sẽ không làm khó dễ túc hạ ở những chuyện khác sao?"
"Ta và công chúa đã có ước hẹn từ trước rồi, nàng đồng ý cho ta báo ơn bằng cách đưa cho nàng số tiền kiếm được từ Hạc Tiên Lâu, kể cho nàng nghe những gì ta nghe được ở Hạc Tiên Lâu, những chuyện còn lại nàng sẽ không nhúng tay vào. Huống chi đây là chuyện của nhân gian, sai bảo yêu quái như ta làm vài chuyện nhỏ không đáng kể thì còn được, nhưng nếu thật sự dùng yêu quỷ để đoạt quyền, e rằng cả Thiên cung trên trời và đạo nhân trong thế gian đều sẽ không chấp nhận nổi."
Nữ tử mỉm cười nói tiếp:
"Tóm lại, bất kể thành công hay thất bại, nhiều nhất là trong vài năm nữa, ta cũng sẽ rời khỏi Trường Kinh."
Nữ tử này, thực sự là một cái nhăn mày một tiếng cười của nàng đều ngập tràn quyến rũ. Đến mức khiến đạo nhân hơi nghi ngờ - trong Phục Long Quan có ghi chép rất rõ ràng rằng hồ yêu nằm giữa ranh giới giữa tiên và yêu, và cửu vĩ hồ cũng là một thụy thú cổ đại nổi danh. Hầu hết hồ yêu đều có tính cách tinh nghịch ranh mãnh, thường làm những chuyện kỳ lạ. Trong hai trăm năm qua, thế nhân mới bắt đầu gắn cho hồ yêu cái danh quyến rũ, đồng thời truyền thuyết về hồ yêu quyến rũ người dân cũng bắt đầu được lan truyền, nhưng tất cả thực chất chỉ là tin đồn. Chẳng lẽ những lời đồn đãi kiểu này đã được lưu truyền trong dân gian từ lâu, sau đó thực sự trở thành sự thật rồi ư?
Tống Du suy nghĩ một lát, cũng nói thêm:
"Tuổi thọ của yêu quái vượt xa tuổi thọ của người phàm rất nhiều, thậm chí còn dài hơn tuổi thọ của một triều đại. Đối với túc hạ mà nói, những tranh chấp triều đình và cục diện chính trị hỗn loạn ở Trường Kinh trong vài năm qua chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời phải không? Một trăm năm sau mọi thứ hôm nay đã trở thành mây khói, chỉ có túc hạ vẫn mỉm cười nhìn mưa gió."
"Ta cũng muốn như vậy."
Nữ tử cử động cổ, hành động này không ăn nhập chút nào với nhan sắc và khí chất thường ngày của nàng.
"Dù sao ta cũng sống lâu, mười năm báo ân cũng không xem như ta bị thua thiệt."
"Ừ."
Tống Du nhìn vẻ mặt của nàng.
"Khi thời cơ đến, ta sẽ noi gương đạo trưởng, gột rửa bụi trần từ trước đến nay, ung dung dạo chơi qua ngàn dặm núi sông, trở thành chủ nhân của gió trăng gianh sơn này."
Nữ tử mỉm cười nói.
"Chúc túc hạ đạt thành ước nguyện."
Đạo trưởng chỉ chân thành chúc phúc một câu, sau đó cũng không nói thêm gì khác.
"Nhưng có một chuyện mà ta rất tò mò."
Nữ tử đột nhiên nhìn hắn với vẻ mặt xin được chỉ bảo.
"Xin túc hạ cứ nói đừng ngại."
"Ta nghe nói Phục Long Quan là đỉnh cao của nhân đạo trong thiên hạ. Tất cả các quan chủ ở các thế hệ trước đều có bản lĩnh của thần tiên. Nhưng tại sao ta chưa bao giờ nghe nói có ai đạt được trường sinh bất tử?"
" Không biết trường sinh mà túc hạ đề cập đến kéo dài bao lâu?"
"Yêu quỷ sống lâu nhất mà ta từng thấy đã sống hơn hai nghìn năm. Khi đó vì không có lịch nên ta không biết chính xác rốt cuộc nó bao nhiêu tuổi. Nhưng ta nghe nói rằng nếu gia tộc của ta tu luyện đến mức Cửu Vĩ, sẽ có hơn một ngàn năm tuổi thọ."
Nữ tử không nói những lời như đồng thọ cùng trời và đất, cùng mặt trời và mặt trăng, giống như Du Tri Châu lúc đầu đã từng nói, mà là đưa ra một câu trả lời thực tế hơn.
"Vậy coi như ngàn năm là cột mốc trường sinh đi."
"Ắt hẳn vị đó là một cây cổ thụ đã hóa thành hình."
"Hắn xác thực là một gốc cây liễu ở phương bắc mà thôi."
"Đương nhiên trường sinh cũng tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận