Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 490: Con Cưng Của Trời

"Người ta không chỉ ăn thịt sống, mà còn ăn cả cá sống, thịt gà và trứng gà nữa, thậm chí còn có chân nhân đạo hạnh cao cường giúp bóc tôm, nhưng nhìn lại ngươi xem, ngay cả những quý nhân mời ngươi đi ăn cá chép thái lát ngươi cũng không dám đi, hàng ngày còn phải giả vờ như mình chỉ thích ăn rau cỏ và trái cây."
Thị nữ mỉm cười.
"Đáng thương đến nhường nào."
"..."
"Hôm nay nhìn thấy rồi, ngươi không thấy thèm ăn à?
"..."
"Ngươi nói thử xem, vị đạo nhân ở Phục Long Quan đó chỉ nhìn thấu chúng ta là yêu, hay hắn đã khám phá ra chúng ta là loại yêu vật gì, hay thậm chí đã khám phá ra nguồn gốc lai lịch của chúng ta hay chưa?"
''Ai biết được."
"Con người thực sự là con cưng của trời nhỉ."
"Còn phải nói sao."
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Cứ thuận theo tự nhiên thôi."
Nữ tử xua tay:
"Chúng ta chưa bao giờ làm hại ai, Chu Lôi Công cũng không thể tùy tiện giáng sấm sét đánh chúng ta phải không?"
"Hì hì..."
"Ta hơi buồn ngủ rồi."
"Ngươi không buồn ngủ."
"..."
Ba ngày sau.
Bên ngoài thành Trường Kinh, trên sông Ngọc Khúc.
Tuy lúc này đã vào thu nhưng cái nóng nực vẫn chưa qua, vẫn là tiết trời đặc trưng của mùa hè. Đồng ruộng hai bên bờ sông đã ngả vàng óng ánh, đang lúc chờ người thu hoạch, nhưng cỏ cây hai bên núi vẫn tươi tốt xanh um tùm.
Một chiếc thuyền lều khoan thai lướt nhanh trên mặt nước. Không có người chèo thuyền, không có mái chèo, cũng không cần sào, con thuyền cứ lặng lẽ trôi trên mặt nước như nước chảy bèo trôi. Tiếng đàn vang lên ngắt quãng trong thuyền. Khúc nhạc lần này có tiết tấu chậm hơn so với Lễ hội Thanh Minh ngày đó, mỗi một lần tiếng đàn vang lên đều đi thẳng vào lòng người, mỗi lần dừng lại ở giữa đều mang lại cho người ta một không gian tưởng tượng vô tận. Đi kèm với đó còn có một chiếc bàn gỗ mun bày trà và đồ ăn nhẹ, và một chiếc đàn cầm sơn mài đen và hoa văn vàng
Nữ tử chuyên tâm gảy đàn, không chủ động bắt chuyện. Đạo nhân ngồi chéo ở phía đối diện, đang thích thú ngắm nhìn cảnh núi sông hai bên bờ. Trong lúc đó Tam Hoa Miêu lặng lẽ rúc lại ngồi trên đùi đạo nhân, dỏng tai nhìn mặt nước trong xanh bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng nước gợn sóng thỉnh thoảng hoặc tiếng khỉ kêu hoặc tiếng chim hót trên bờ mới có thể thu hút sự chú ý của nó. Mặt khác, thị nữ chỉ ngồi một bên, không làm gì cả, trong tay cầm một chiếc sào dài, nếu có một chiếc thuyền khác đi ngang qua bên cạnh nhìn thuyền mình thì nàng sẽ giơ chiếc sào trong tay lên để chứng tỏ tuy thuyền chúng tôi đang di chuyển nhưng vẫn có người chèo thuyền. Đương nhiên để tránh ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, khi xung quanh không có ai nàng chỉ ngồi đó ngơ ngác.
Tiếng đàn vẫn vang lên từng đoạn ngắt quãng, tuy du dương hơn nhưng cũng ảm đạm hơn. Quả nhiên tiếng đàn ở khoảng cách gần và xa nghe khác biệt hoàn toàn. Trong thoáng chốc, cỏ cây ven bờ đã khô héo, ngả vàng, chỉ mới bước vào lập thu được vài ngày, nhưng khung cảnh cuối thu như hiện ra trước mắt, ngay cả mặt sông cũng gợn sóng lăn tăn như mưa thu kéo dài liên miên, nhưng thoáng một cái, mọi thứ lại trở về như thường lệ.
Điều kỳ lạ là, tuy Tống Du biết vị này không phải người, mà là một đại yêu đạo hạnh thâm sâu, nhưng hắn cũng biết rõ ràng, tiếng đàn lúc này không liên quan gì đến linh lực phép thuật. Hắn chỉ có thể nói trên thế giới này, dù đạo pháp thay đổi khôn lường, chúng ta cũng không nên quá kiêu ngạo. Nhất định phải hiểu rằng mọi con đường khác nhau đều dẫn đến cùng một đích đến, và điểm cuối của mọi con đường đều là một con đường lớn khác. Ở điểm cuối của một vài con đường, có thể phép thuật và bí ẩn sẽ vượt quá đạo pháp thần thông của hầu hết người tu đạo. Tuy nhiên, một câu "đi đến cùng" có lẽ còn khó hơn việc yêu tình hóa hình thành người, thần linh đắc đạo thành thần tiên, và đương nhiên, càng khó hơn người tu đạo tu luyện đến cảnh giới đạo hạnh thâm sâu.
Một lúc lâu sau, tiếng đàn dần dần nhỏ đi. Dư âm vẫn còn vang vọng trên sông. Nữ tử ấn hai tay mình lên dây đàn, mọi thứ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh chỉ trong thoáng chốc, nàng không vội vàng, đợi một lúc mới nhìn đạo nhân và Tam Hoa Miêu đang vẫy đuôi co rúc người ngồi trên đùi đạo nhân, mỉm cười:
"Tình cảm giữa đạo trưởng và Tam Hoa Miêu khắn khít đến vậy, thật khiến người ta ghen tị."
"Theo thời gian tình cảm tự nhiên lớn dần."
"Làm thế nào mà đạo trưởng quen biết nó?"
"Có vẻ như là hữu duyên..."
Nhận được lời mời ân cần của người khác, đến đón tận cửa, còn chuẩn bị đồ ăn nhẹ trái cây và gảy đàn để góp vui, đương nhiên đạo nhân rất cảm kích, không ngần ngại kể lại chi tiết câu chuyện gặp Tam Hoa Miêu lúc trước. Khi nói chuyện, đôi lúc hắn còn khẽ mỉm cười.
Miêu Nhi trên đùi hắn lại mang vẻ mặt ngơ ngác, vểnh tai nghe lại như đang nghe câu chuyện của người khác, dường như không thể tin được rằng quá khứ và hiện tại dường như đã cách nhau rất xa, càng không ngờ mình lại thay đổi nhiều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận