Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 922: Không cần nể mặt

“Mấy lão già đó nói như thế mà cũng nói cho được, đây là muốn bảo vệ ai? Muốn cướp thì cứ nói thẳng đi, còn nói chuyện uyển chuyển như vậy làm gì.”
“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, giáo sư Dương là người đức cao vọng trọng ở quê tôi, trên tường danh dự trường chúng tôi còn có ảnh của ông ta, thật không ngờ ông ta là loại người này.”
“Người ta vất vả viết sách, dựa vào đâu họ lại muốn đề tên đồng tác giả chứ.”
“Đây là cùng một giuộc với nhau.”
“Danh sách có rồi đây, danh sách tên của mười vị kia, mọi người mau vào xem xem có quen biết ai không.”
“Đệt mợ, ở đây có Viện trưởng danh dự của trường chúng tôi.”
“Tiếng xấu đồn xa rồi, bây giờ cả nước đều chấn động, thật không ngờ lại xảy ra chuyện này.”
Nhưng rất nhanh sau đó, bè lũ tẩy trắng đã xuất hiện.
“Giáo sư Dương là một người được chúng tôi kính nể, hơn nữa tình tình ông ấy rất tốt, tuyệt đối không làm ra chuyện này đâu.”
“Này lầu trên, năm xu một bài, không thể nhiều thêm nữa, thêm nữa thì không phải tẩy trắng nữa đâu, tôi đã tìm được thủy quân khác rồi.”
“Đứng trước sự thật, tất cả yêu ma quỷ quái đều không thể tồn tại.”
Học viện trung y số 1 Thượng Hải.
Trong phòng làm việc.
Triệu Minh Thanh cười lớn, chân tướng cuối cùng cũng xuất hiện, loại tâm tình này khó có thể miêu tả bằng lời. Các người muốn hãm hại lão sư của tôi sao, đang nằm mơ à?
Đinh Đinh!
Người gọi đến là lãnh đạo Bộ Giáo dục.
Ông ấy nghe điện thoại, giọng điệu đầu bên kia vô cùng trầm trọng.
“Viện trưởng Triệu, vụ việc này cần dừng lại ở đây, ông nên khuyên lão sư của ông đi. Ông nên hiểu rõ, nếu còn làm to chuyện này thì đều không tốt cho ai cả.”
Triệu Minh Thanh cười lạnh: “Xin lỗi nhé, đây là chuyện của lão sư tôi, tôi chỉ là phận học trò nào dám làm chủ.”
Lãnh đạo đáp: “Viện trưởng Triệu, ông có ý gì? Ông nhất quyết muốn làm lớn chuyện này sao? Ông không muốn ngồi cái ghế Viện trưởng nữa ư?”
Xé rách mặt rồi nên cũng không e ngại nữa.
Triệu Minh Thanh cười ha ha: “Tôi thấy ông nghĩ nhiều rồi, mặc dù Triệu Minh Thanh tôi đây chỉ là một Viện trưởng nhưng cũng không phải kẻ nhu nhược, ông muốn cắt chức Viện trưởng của tôi thì chỉ e với chức vị của ông cũng không làm được. Nhưng nếu lãnh đạo thật sự muốn cắt chức tôi thì tôi có thể chủ động từ chức, tránh việc quấn thân. Tôi cũng đã nghĩ rõ ràng, muốn chuyên tâm nghiên cứu trung y.”
Đầu dây bên kia, lãnh đạo trầm mặc một hồi, sau đó ngữ khí ông ta cũng mềm mỏng hơn: “Viện trưởng Triệu, ý của tôi không phải thế này, cũng do tôi nhất thời hồ đồ. Ông xem, bây giờ chuyện này rất khó giải quyết, nếu còn làm lớn nữa thì đối với ai cũng không tốt cả. Hơn nữa mấy lão giáo sư tuổi tác cũng lớn rồi, làm sao chịu nổi đả kích này, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì sao được.”
Mặc dù ông ta là lãnh đạo nhưng Triệu Minh Thanh là Viện trưởng Viện trung y, chức vụ không cao bằng ông nhưng mối quan hệ cũng không ít. Nếu ông thật sự muốn loại bỏ Triệu Minh Thanh thì e là không được mọi người đồng ý, càng đừng nói đến chức vị con trai Triệu Minh Thanh cũng không hề thấp gì.
Triệu Minh Thanh bật cười: “Chuyện này tôi giúp không nổi rồi, mà tôi cũng không thể giúp. Đây là chuyện của lão sư tôi, làm sao tôi có thể xen vào được, ông tìm nhầm người rồi, cúp đây.”
Triệu Minh Thanh cũng không đợi đối phương nói gì thêm mà tắt điện thoại luôn, ánh mắt ngập tràn ý cười.
Bây giờ xảy ra chuyện mới hối hận.
Nhưng tiếc là đã muộn rồi.
Phố Vân Lý!
Lâm Phàm nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa, không khỏi mỉm cười, nói: “Đợi lát nữa sẽ có người tới, nhưng mọi người không cần quá quan tâm?”
Điền Thần Côn hỏi: “Ai tới? Sao cậu biết sẽ có người tới?”
Lâm Phàm cười: “Nếu bọn họ không tới thì tâm lý cũng thật vững vàng, chỉ là không ngờ tới video này truyền ra nhanh như vậy, xem ra cánh phóng viên cũng không đợi nổi nữa.”
Điền Thần Côn hiểu rồi, ông ta không vui nói: “Đợi lát nữa nhóm người kia tới, không có bàn ghế cũng không có trà, cứ để bọn họ đứng.”
Ngô U Lan gật đầu đồng ý, đúng là như vậy, không nên hòa nhã với bọn họ.
Quả nhiên chỉ lát sau, nhóm giáo sư chuyên gia kéo nhau đến.
Khi mấy lão chuyên gia đứng bên ngoài cồng, lúc nhìn vào trong tiệm, có người hơi phẫn nộ. Bây giờ tình hình nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, sự việc này đã làm lớn lên rồi nên nếu cứ so đo với đối phương thì không phải hành động sáng suốt.
Trước khi tới, giáo sư Dương đã chuẩn bị bị sẵn, gương mặt lộ ra ý cười: “Lâm đại sư, chúng tôi không mời mà tới, mong cậu đừng trách cứ.”
Lâm Phàm khẽ liếc một cái: “Ồ, có chuyện gì thì nói đi, tôi cũng không thân quen với mấy người, mấy người đến hay không cũng không liên quan tới tôi.”
Lời này với nhiều người chính là không tôn trọng bọn họ.
Dù thế nào bọn họ cũng là những người đầu ngành, địa vị cao trọng, hô mưa gọi gió cũng không phải chuyện khó nhằn, nhưng tên nhóc này cũng không thèm nể mặt bọn họ.
Giáo sư Dương cười ngượng ngùng, sau khi bước vào phòng thấy chiếc ghế dài bên cạnh muốn bước đến ngồi xuống để có thể nói chuyện rõ ràng với Lâm đại sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận