Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 863: Đừng nhúc nhích

Lâm Phàm an ủi: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện đều đã qua rồi, anh chỉ cần xử lý tốt chuyện này, khúc mắc trong lòng anh cũng tự động được gỡ, sau này cũng không phải nghĩ nhiều đến chuyện này nữa!”
“Ừm!” Vương Minh Dương đồng ý, anh ta quả thực là phải xử lý tốt chuyện này, dù sao đi nữa một cái nhà thiếu đi trụ cột thì cũng coi như bị hủy rồi.
Lâm Phàm không muốn đào sâu về vấn đề này, chuyện này chung quy vẫn là ít phát sinh xung quanh mình, bởi vậy cũng không cần chú ý nhiều.
Sau khi cùng Vương Minh Dương nói chuyện một lúc, rồi cúp điện thoại.
Không lâu sau.
Triệu Minh Thanh cực kỳ phấn kích chạy đến: “Lão sư, tài liệu giảng dạy đâu!”
Lâm Phàm cười nói: “Trong đầu của ông toàn là tài liệu giảng dạy à?”
Triệu Minh Thanh cười xấu hổ: “Nào có, chỉ là có chút kích động mà thôi, dù sao đây cũng là tài liệu giảng dạy của lão sư viết ra nhất định là rất tốt. Chuyện này đối với toàn giới Trung y mà nói cũng là chuyện tốt!”
“Được rồi, đừng nịnh hót nữa, ông xem chút đi!” Lâm Phàm đưa hai quyển tài liệu giảng dạy vừa mới viết xong qua. Không nói tài liệu giảng dạy này tốt như thế nào nhưng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề nào.
Để cho người mới bắt đầu học cũng đủ rồi, cho bọn họ hiểu y học trung y là cái gì, điểm chủ yếu của y học trung y là cái gì.
‘Trung y cơ sở’
Triệu Minh Thanh mở trang đầu tiên, chậm rãi đọc và rất chăm chú, Lâm Phàm cũng không làm phiền, hắn vẫn tiếp tục viết quyển còn lại.
Ngô U Lan tới rót trà, Ngô Thiên Hà nhìn Triệu Minh Thanh. Bây giờ ông ta xem như đã nhìn thấu được sự lợi hại của Lâm đại sư.
Ở Liên Châu, Ngô Thiên Hà cũng là nhân vật nổi tiếng, nhưng hiện giờ nhìn nhiều nên cũng đã nhìn thấu.
Làm thầy bói trong cửa hàng nhỏ này, cũng không tệ, cùng những gia đình bình thường chém gió hoặc nói chuyện phiếm cũng tốt. Hơn nữa con gái cũng ở bên cạnh làm bạn, cuối đời như vậy cũng là hạnh phúc rồi.
Có điều thứ để cho Ngô Thiên Hà có chút bất lực nhất chính là đến cuối đời vậy mà lại quen một người bạn không đáng tin cậy, đó chính là Điền Thần Côn.
Một người luôn có một số suy nghĩ dơ bẩn.
Hai người ở cùng một chỗ, thế nhưng không có chính kiến giống nhau.
“Hay!”
Đột nhiên Triệu Minh Thanh hô lên một tiếng, ánh mắt hừng hực nhìn Lâm Phàm: “Lão sư, viết tốt quá, cuốn ‘Trung y cơ sở’ này trình bày rất rõ ràng nguồn gốc và lịch sử của Ttrung y. Cái này so với tài liệu giảng dạy cũ tốt hơn rất nhiều!”
“Chuyện bé xé ra to, ông là ngày đầu tiên mới quen tôi hay sao, đến cả những thứ này cũng không viết được thì sao có thể làm lão sư của ông!” Lâm Phàm kiêu ngạo nói.
Triệu Minh Thanh xấu hổ cười: “Lão sư nói đúng, chỉ là học trò quá kích động. Đây là tác phẩm đồ sộ có ảnh hưởng lớn trong giới trung y đối với bất kỳ người nào mới học trung y mà nói có thể nói đây chính là báu vật vô giá. Mà đối với chúng tôi mà nói cũng là rất hữu ích, có thể làm nền tảng của chúng ta vững chắc hơn đồng thời đối với trung y càng có hiểu biết sâu sắc!”
Đây không phải là Triệu Minh Thanh đang nịnh hót Lâm Phàm, mà là nói thật lòng.
Lúc này, Triệu Minh Thanh không khỏi cảm thán, có một lão sư tốt chính là chuyện tốt. Lúc nào cũng có thể ôm đùi, hơn nữa còn ôm đùi rất thoải mái nha.
Tuy nói người già nhưng tâm không già.
Cho dù là người già nhưng ông ta cũng rất xem trọng đùi nào có thể ôm nha.
Hai quyển tài liệu giảng dạy đã hoàn thành, là bản viết tay cho nên hắn để cho Triệu Minh Thanh đem về làm thành bản in trên máy tính. Về phần chuyện sau này hắn cũng không muốn quản quá nhiều, tùy Triệu Minh Thanh tự xử lý là được.
Nếu như phổ cập ra, điều này đối với bản thân cũng có trợ giúp rất lớn.
Triệu Minh Thanh vui vẻ rời đi, tâm trạng khỏi phải nói cũng biết là vui vẻ như thế nào. Về phần bên bộ giáo dục, ông ta cũng không để ý tới. Tài liệu giảng dạy đã có, chắc chắn ông ta phải xem kỹ trước đã. Đợi sau khi mình xem xong rồi đưa bọn họ xét duyệt một chút cũng được.
Có điều, cái này còn muốn xét duyệt làm cái gì nữa, đây chính là do lão sư viết, bọn hắn có thể đọc hiểu được sao.
Buổi tối!
Lâm Phàm vươn vai một cái, bận rộn một ngày cũng nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt rồi.
“Về trước đây, mai lại gặp!” Lâm Phàm nhìn về phía mọi người vẫy tay.
Khu chung cư.
Ở Thượng Hải này, mỗi người đều muốn sở hữu một căn nhà riêng của mình, còn đối với Lâm Phàm mà nói mộng tưởng của hắn cuối cùng vẫn là lá rụng về cội, trở về Trung Châu.
Kỳ thực nói trắng ra chính là vì không có tiền.
Căn nhà tầm thường nhất cũng phải tốn mấy trăm vạn, tốt hơn một chút phải có giá nghìn vạn. Bây giờ bản thân ngay cả một cô bạn gái cũng không có, mua nhà làm cái rắm, vẫn trung thành thuê nhà là tốt nhất.
Từ dưới nhà để xe đi thang máy lên.
Thang máy mở ra.
Lâm Phàm ngân nga câu hát, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Bước chân bước ra khỏi thang máy, vừa định xoay người đột nhiên một luồng sát khí từ phía sau truyền đến. Một con dao ngăm sáng loáng từ bên cạnh lướt đến ngang cổ mình: “Đừng nhúc nhích!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận