Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 911: Cuộc chiến sắp nổ ra

Sau khi lễ phép với những lão giáo sư này một lúc thì hắn tìm một chỗ ngồi xuống, quả thật chỗ ngồi sắp xếp không tệ, chính là hàng đầu tiên.
Lâm Phàm khẽ nói: “Minh Thanh, lai lịch của những người này như thế nào? Tại sao tôi chưa từng thấy qua bao giờ?”
Triệu Minh Thanh ghé vào tai hắn nói: “Lão sư, những người này đều là giáo sư chuyên gia viết tài liệu giảng dạy. Người vừa mới và muốn chụp ảnh chung với ngài là giáo sư Trần đã sáng tác ‘Nhân Thể Mạch Lạc Học’, giáo sư Trần thuộc trường phái lý luận rất mạnh. "
“Còn có người kia đã từng viết ‘Sự Phát Triển Của Trung Y' và có địa vị rất cao trong giới y thuật, nhưng mà có hơi kỳ lạ.”
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn Triệu Minh Thanh: “Có gì kỳ lạ?”
Triệu Minh Thanh nhìn thấy xung quanh không có ai nên cũng không giấu giếm gì: “Học trò cũng không tiếp xúc cùng bọn họ nhiều, thế nhưng theo học trò được biết thì bọn họ có tính bài ngoài rất lớn, đáng lẽ tài liệu giảng dạy mà lão sư ngài viết ra hẳn phải là cái gai trong mắt bọn họ mới đúng. Nhưng tình hình hôm nay khiến học trò có chút bất ngờ, luôn có cảm giác không đúng, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện."
Lâm Phàm kinh ngạc nói: “Không thể nào, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Được rồi, đừng nghĩ nữa, cuộc họp sắp bắt đầu rồi nên chúng ta điệu thấp một chút, kết thúc thì lập tức rời đi.”
“Vâng.” Triệu Minh Thanh gật đầu, trong lòng vẫn lầu bầu chuyện này đúng là không có căn cứ. Tuy nói Trung y của lão sư rất lợi hại, nhưng những người này chắc chắn là sẽ không quan tâm, cho dù năng lực cá nhân bây giờ có mạnh đi chăng nữa, nhưng nếu mạng lưới quan hệ không lớn thì cũng có thể bị xa lánh và ngó lơ.
Việc bị xa lánh này rất đáng sợ, cho dù có tài học kinh người như thế nào nhưng nếu bị xa lánh thì khó có thể ngoi lên được.
“Cục trưởng đã đến.” Lúc này, có người trong phòng hô lên.
“Giáo sư Dương đã đến.”
Lâm Phàm liếc mắt nhìn qua, thấy trên bàn dài chủ tịch vốn không có ai thì bây giờ đã có sáu người ngồi ở đó.
Triệu Minh Thanh nói: “Vị kia chính là lãnh đạo của bộ giáo dục, còn người đó là giáo sư Dương. Ông ta là người đi đầu trong sáng tác tài liệu giảng dạy và cũng đã sáng tác ra không ít tài liệu giảng dạy, ông ta cũng có rất nhiều học trò nhưng nghe nói ông ta là người khẩu Phật tâm xà, ngoài mặt hiền lành nhưng trong nội tâm âm hiểm không kém...”
“Thật sao.” Lâm Phàm chưa từng tham gia những hội nghị này nên cũng không hiểu rõ tình hình bên trong. Hơn nữa tuổi của những người này ít nhất lớn hơn hắn một con giáp, cảm thấy không hợp nên hắn cũng không muốn giao tiếp quá nhiều.
“Nhưng đó cũng chỉ là nghe nói, còn cụ thể thế nào thì học trò không biết. Những lão sư sáng tác tài liệu giảng dạy này cơ bản đều bận rộn tham gia nhiều loại hội nghị, cho nên họ trò cũng không tiếp xúc quá nhiều.” Triệu Minh Thanh nói.
“Khụ khụ!” Lúc này, lãnh đạo khẽ ho một tiếng, phía dưới lập tức lặng ngắt như tờ. Đồng thời ánh mắt người này nhìn một vòng rồi cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phàm, ông ta mỉm cười xem như chào hỏi.
Lâm Phàm lấy điện thoại di động ra đeo tai nghe vào, nhàm chán lướt Weibo, kiểu hội nghị này cũng chỉ là một đoàn người thích khoe khoang, chỉ nói về triển vọng và tương lai mà thôi, căn bản không có tác dụng gì.
Người ở trên đài hội nghị lên tiếng, cụ thể nói gì Lâm Phàm cũng không để vào tai.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
Sau khi lãnh đạo nói xong thì tạm thời rời khỏi, có thể là biết chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên để tránh xấu hổ nên đã trực tiếp rút lui.
Ông ta không phải người trong nghề nên vẫn là giao những việc này cho người trong nghề giải quyết .
Nửa giờ trôi qua.
Lâm Phàm đã muốn buồn ngủ.
Đột nhiên Lâm Phàm bị Triệu Minh Thanh ở bên cạnh đánh thức, chỉ thấy Triệu Minh Thanh sắc mặt đỏ bừng đứng lên, rất tức giận nói: “Tôi phản đối, sao các người có thể làm như vậy, đây rõ ràng là đánh cắp kết tinh trí tuệ và thành quả lao động của lão sư tôi. Các người đều là lão giáo sư sao có thể làm như vậy được hả?”
“Minh Thanh, sao vậy?” Lâm Phàm tháo tai nghe ra với vẻ mặt nghi hoặc hỏi, hắn cũng không biết tại sao tâm tình của Triệu Minh Thanh lại kích động như vậy.
Giáo sư Dương nói: “Viện trưởng Triệu, mong ông ngồi xuống. Bây giờ đang là hội nghị, có chuyện gì đợi chút nữa hội nghị kết thúc thì chúng ta từ từ thảo luận, huống hồ lão sư ông cũng không nói gì thì ông có ý kiến gì chứ?”
Vừa rồi bọn họ cũng đang nói đến vấn đề ký tên trên tài liệu giảng dạy mới nhất, họ định tăng thêm mười cái tên trên tài liệu giảng dạy. Ngay từ đầu bọn họ còn lo lắng Lâm đại sư không đồng ý nhưng chỉ thấy Lâm đại sư vùi đầu vào cái kia mà không nhúc nhích chút nào. Trong lòng bọn họ lập tức nở nụ cười, xem ra đối phương đã đồng ý.”
Triệu Minh Thanh không để ý đến giáo sư Dương kia mà nhìn về phía Lâm Phàm nói: “Lão sư, mấy người họ thật quá đáng, bọn họ muốn ký thêm mười cái tên vào tài liệu giảng dạy mà ngài đã viết.”
Lâm Phàm sững sờ: “Ông nói bọn họ muốn thêm tên bọn họ vào tài liệu giảng dạy mà tôi đã sáng tác sao?”
Triệu Minh Thanh tức giận gật đầu: “Đúng vậy, ý của bọn họ chính là như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận