Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 538: Sao anh có thể chạy nhanh như vậy

Phía Hồ Phi Vân.
Anh ta chỉ đạt được hạng thứ năm, vốn tâm trạng hơi buồn bã nhưng bây giờ không còn thấy buồn chút nào, đôi mắt híp lại tỏa ra ánh sáng ngạc nhiên.
Huấn luyện viên đứng đó, cười ha hả nói: “Không ngờ, thật không ngờ…”
Hồ Phi Vân nói: “Huấn luyện viên, không ngờ gì vậy?”
Huấn luyện viên cười nói: “Tuy kết quả cuộc thi đấu lần này không quá quan trọng, nhưng cũng đại diện cho nước nhà. Tốc độ của tuyển thủ Usain bolt đã được công nhận, vậy mà không ngờ kết quả cuối cùng lại thành ra thế này. Dù anh chàng phóng viên đó không phải vận động viên, thế nhưng khiêng camera mà vẫn chạy nhanh hơn tuyển thủ Usain bolt, em nói có khôi hài hay không? Hóa ra, anh chàng phóng viên đó mới là người chiến thắng lớn nhất trong cuộc thi lần này.”
Hồ Phi Vân mỉm cười, dù không đoạt được thứ hạng cao nhưng phóng viên vẫn là người nước mình, tình cờ trong lúc khiêng camera thắng được tuyển thủ kia, điều đó chứng minh người nước mình lợi hại hơn còn có cả đống, thật sự là đếm không xuể.
Không khí tại hiện trường trực tiếp lên đến cao trào, đối với khán giả đang ngồi xem tại khán đài có lẽ vĩnh viễn họ cũng không quên được cảnh này.
Mặc dù tuyển thủ Usain bolt giành được hạng nhất, đồng thời cũng phá vỡ kỷ lục thế giới của chính mình, thế nhưng không biết vì sao anh ta không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Vượt qua cực hạn của bản thân, phá vỡ kỷ lục thế giới trước đây của mình là vinh quang đến cỡ nào. Trong mắt người khác, anh ta chính là người đã làm thay đổi kỷ lục thế giới nhưng bây giờ anh ta mới phát hiện, hóa ra mình còn chẳng chạy nhanh bằng một tay phóng viên khiêng camera, chuyện này mà lan truyền ra chắc người ta cười đến rớt cả răng.
Lâm Phàm bị các phóng viên bao vây, hỏi đủ mọi chuyện. Đối diện với các vấn đề này, hắn thực sự không biết phải trả lời thế nào.
Hắn giữ tâm trạng bình tĩnh đối diện với vấn đề của các phóng viên. Hắn hoàn toàn không quan tâm đến việc tốc độ chạy của mình là bao nhiêu, cố gắng biểu hiện mình là một người vô cùng khiêm tốn.
Lợi dụng thời cơ, Lâm Phàm rời khỏi chỗ thị phi này.
Ánh mắt những phóng viên nước ngoài nhìn Lâm Phàm với vẻ kỳ quái, có lẽ họ không hiểu nổi vì sao người này đã khiêng camera còn có thể chạy nhanh như vậy.
“Huấn luyện viên, chúng ta phải kéo người này vào đội tuyển quốc gia. Với tốc độ như vậy, sau này khi thi đấu môn điền kinh, chắc chắn nước mình có thể gom hết tất cả huy chương vàng giống môn bóng bàn vậy đó.” Hồ Phi Vân nói.
Huấn luyện viên gật đầu: “Tạm thời chuyện này không gấp. Đợi sau khi kết thúc giải vô địch này, tôi sẽ thảo luận với cậu ta.”
Hồ Phi Vân nhìn Lâm Phàm ở đằng xa: “Không nghĩ tới cậu ta chạy nhanh như vậy, thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.”
Trên khán đài.
Sở Uyên phản ứng lại, sau đó nhìn Điền Thần Côn: “Sao Lâm đại sư có thể chạy nhanh như vậy?”
Điền Thần Côn trừng mắt: “Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai hả? Tôi ở chung với cậu ta lâu như vậy còn không biết cậu ta có thể chạy nhanh vậy đấy.”
Điện thoại trên tay Triệu Chung Dương có chút cầm không vững: “Thật đáng sợ, Lâm đại sư hù tôi sợ muốn chết luôn rồi.”
Khán giả trong phòng trực tiếp.
“Anh Dương, đừng nói anh bị dọa sợ muốn chết, tụi em sợ đến phát khóc luôn rồi đây.”
“Thánh thần thiên địa ơi, Lâm đại sư lật trời rồi, tôi muốn quỳ lạy.”
“Đỉnh quá, sau này tôi không ủng hộ ai ngoài Lâm đại sư nữa hết.”
Ngô U Lan há hốc mồm, rõ ràng bản thân cô cũng bị cảnh này làm cho khiếp sợ, đây hoàn toàn không phải là người nữa rồi.
Đối mặt với các phóng viên đang bao vây, Lâm Phàm rất bình tĩnh. Nhiệm vụ ơi là nhiệm vụ, lần này vì hoàn thành mày mà tao chủ động ra tay rồi đó. Nếu mày còn không hoàn thành nữa là tao với mày bo xì bo luôn nha.
Bình tĩnh vẫy tay như một quán quân để các phóng viên chụp đủ mọi kiểu.
Không biết qua chuyện này nhiệm vụ đã hoàn thành chưa nhỉ?
Sau đó Lâm Phàm lặng lẽ rời đi.
Hậu trường.
Sở Uyên túm lấy Lâm Phàm: “Lâm đại sư, sao anh làm được vậy?”
Lâm Phàm cười nói: “Đơn giản mà, trong lòng chỉ cần giữ vững một mục tiêu, đó là quay lại tất cả khoảnh khắc của các vận động viên là được.”
Sở Uyên bó tay, nói giống như chưa nói, có gì khác nhau chứ?
Điền Thần Côn tò mò vỗ bóp đùi Lâm Phàm: “Giống hệt chúng ta, không bệnh hoạn, không có gì khác lạ, sao lại có thể chạy nhanh như vậy được?”
Lâm Phàm cười nói: “Lát nữa còn thi đấu gì nữa vậy?”
Sở Uyên nói: “Chút nữa còn trận chung kết cử tạ và thi đấu ném lao.”
Trong lòng Lâm Phàm thoáng suy nghĩ, những môn này không thể hiện được tài năng của mình, hơn nữa tỷ lệ thu hút khán giả của những môn này không cao, tốt nhất vẫn là đi về thôi, xong trận này có lẽ nhiệm vụ đã đủ hoàn thành.
“Cậu xem thử những cảnh tôi quay có ổn không?” Lâm Phàm đưa camera cho Sở Uyên.
Sở Uyên liếc nhìn, lập tức sợ hãi nói: “Quá tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời.”
Lâm Phàm mỉm cười, chỉ cần ra tay một chút là xong, không có gì quá phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận