Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 735: Giải tán

Weibo của Lâm Phàm.
“Ha ha, cười ỉa, hôm qua khi Lâm đại sư đăng bài trên Weibo tôi còn không hiểu là có ý gì. Bây giờ tôi mới hiểu được, hóa ra Lâm đại sư sớm đã biết chuyện này!”
“Quái, Lâm đại sư sao lại biết chuyện này chứ?”
“Anh ngốc vậy, Lâm đại sư xem bói lợi hại như vậy, sao có thể không tính ra được chứ!”
“Không phải chứ, nếu như có thể tính ra, Lâm đại sư sao lại không nói với người ta chứ? Dù sao người ta vô duyên chịu tội như vậy cũng là một chuyện không tốt. Lâm đại sư rõ ràng có năng lực như vậy mà ngồi nhìn chuyện này xảy ra, thực không có điểm dừng!”
“Anh ngốc vậy, Lâm đại sư người ta chính là không muốn nói với tên đó, nếu nói với tên đó thì đã không có việc này!”
“Con mịa nó, anh lại chửi tôi ngu, tôi muốn trở mặt!”
“Anh chính là đứa ngu, đến mà đánh tôi này...”
“Tầng trên, anh thật đê tiện, tôi nhớ anh rồi đó!”
Ở một nơi nào đó.
Khi năm tên trộm nhìn thấy tin tức này cũng đều ngơ người, sau đó ánh mắt của bốn người nhìn về phía Lý Long.
“Tiểu Long, cậu đã đánh anh ta sao?”
Tiểu Long gật đầu: “Đúng vậy, tôi đánh đó!”
“Mẹ kiếp, sao cậu lại đánh minh tinh chứ, bây giờ chúng ta chắc chắn sẽ bị truy nã!” Mọi người khóc không ra nước mắt.
“Tôi có muốn đánh người đâu, các anh nói ở đấy không có người, cho nên tôi nhảy xuống rất quyết đoán. Nhưng sau khi đến bên trong mới phát hiện có rất nhiều người ở đó làm tôi sợ muốn chết. Vốn là tôi muốn nói với người ta một câu xin lỗi, tôi cũng không phải là cố ý nhưng tôi vừa nghe lại là tên cây gậy đó, thế là tôi không nhịn được mà đạp cho anh ta vài phát!” Lý Long nói.
“Được rồi, không nói vấn đề này nữa, hai bức tranh bán cho nhà sưu tầm kia, tổng cộng năm trăm vạn. Dựa theo quy tắc cũ một trăm vạn giữ làm quỹ, năm tám bốn mươi, vậy chúng ta mỗi người chia tám mươi vạn. Trước khi giải tán nói một chút, tôi sẽ về quê trồng cây, các người thì sao?” Người giả làm bác sĩ chính là người cầm đầu nói.
Người giả làm phụ nữ mang thai nói: “Tôi đến Hoành Điếm đóng vai phụ!”
“Mẹ kiếp, cô vẫn thực sự tin lời của tên nhóc hôm qua sao!”
Người phụ nữ gật đầu: “Tin chứ, người ta trên mạng không phải cũng có nói sao, người đó là đại sư xem bói rất nhạy đấy. Nếu như tôi thực sự trở thành minh tinh, các anh làm trợ lý cho tôi, không cần làm cái nghề này nữa là được rồi!”
“Vậy tôi đến thôn bản dạy học tình nguyện, mọi người có hạng mục gì cứ tìm tôi!”
Năm người đứng dậy, cùng nhau đưa tay ra, nắm đấm chạm nhau nói: “Được, một đời người hai anh em, nếu như không may bị bắt, tuyệt đối không bán đứng, giải tán...”
Bệnh viện
Kim Hyun Min tỉnh lại.
Nhưng trong nháy mắt, đau đớn trên người khiến anh ta đau đến nhe răng trợn mắt, toát mồ hôi lạnh.
“Làm sao vậy, tôi bị làm sao vậy?” Kim Hyun Min cảm thấy khuôn mặt của mình có chút khó chịu.
Người quản lý thở dài: “Hyun Min, xong đời, toàn bộ xong đời, đúng là hoạ vô đơn chí.”
Kim Hyun Min thấy biểu cảm của người quản lý, sắc mặt xảy ra chút thay đổi: “Sao vậy? Tôi như này là bị làm sao?”
“Cằm với mũi của anh bị đá lệch, nhất là sống mũi đã bị gãy, sụn độn cằm bị vỡ cần phải tu bổ. Mà ở Trung Quốc, về phương diện kỹ thuật không thể so với Hàn Quốc, vì vậy tôi đề nghị anh trở về Hàn Quốc!” Người quản lý nói, trong lòng bất lực, con gà đẻ trứng vàng này vậy mà không dùng được nữa rồi.
“Về Hàn Quốc?” Kim Hyun Min trợn tròn con ngươi, sau đó hét lên: “Làm sao có thể, tôi không thể quay về, bây giờ tôi rất nổi tiếng ở Trung Quốc. Nếu như bây giờ tôi quay về, tôi sẽ không còn gì cả. Tiền tôi còn chưa kiếm đủ nữa, Trung Quốc kiếm tiền tốt như vậy, sao tôi có thể quay về được chứ.”
Người quản lý lắc đầu: “Anh không về nước thì có thể làm thế nào? Bây giờ anh chụp một tấm ảnh đăng lên Weibo xem những fan hâm mộ sẽ nói như thế nào, đừng có ảo tưởng nữa. Chúng ta đã điều tra và khảo sát Trung Quốc rất kỹ, những fan hâm mộ kia chỉ cần biết được khuôn mặt của anh hoàn toàn bị biến dạng, không phải là bạch mã hoàng tử trong lòng bọn họ nữa. Ngoại trừ việc sẽ an ủi anh một đoạn thời gian thì quay đầu bọn họ sẽ lao vào lòng của một vị minh tinh khác.”
“Không thể nào, chẳng lẽ cô không nhìn ra fan cuồng của Trung Quốc yêu tôi như thế nào sao, mọi người làm sao có thể vứt bỏ tôi được.” Kim Hyun Min gào thét.
Đột nhiên, người quản lý đột nhiên quay đầu hô: “Ai?”
Những phóng viên bên ngoài đang chụp trộm còn ghi âm lén lập tức bỏ chạy như ong vỡ tổ.
“Mau quay về tìm một người biết tiếng Hàn tới dịch nội dung trong video này đi, tôi cảm thấy ở đây nhất định có bí mật lớn!”
“Ha ha, hàng đến, thực sự hàng đến!”
“Mẹ kiếp, bây giờ Kim Hyun Min cũng quá thảm rồi, nếu để cho fan hâm mộ của anh ta nhìn thấy vậy còn không bị dọa chết khiếp sao.”

Người quản lý nghe thấy lời này, lập tức trợn tròn mắt sau đó vội vàng quay người đuổi ra ngoài: “Đứng lại, đứng lại cho tôi, xóa ảnh đi cho tôi!”
Nhưng đối diện với những phóng viên kinh nghiệm đầy mình, cô ta làm gì có bản lĩnh đuổi kịp.
Trên hành lang, người quản lý nhìn thấy cảnh trước mắt tuyệt vọng nhắm mắt, hoàn toàn xong đời rồi.
Vừa rồi tất cả những lời cô ta nói với Kim Hyun Min đều bị ghi âm lại rồi.
Người Trung Quốc bọn họ thích một người sẽ vô cùng điên cuồng, nhưng khi biết chân tướng bọn họ tuyệt đối sẽ không quản bạn là ai, bắt gặp là sẽ chửi.
Vì vậy mới nói, có những thứ không nên nói, nếu không sẽ rất thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận