Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 489: Tự chui đầu vào lưới

“Chúng ta có cần báo cảnh sát không?” Triệu Chung Dương hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu: “Ăn cơm trước đi đã, không vội!”
Bây giờ hắn không cần vội, về phần anh Long gì đó ở bên dưới, hắn căn bản không để trong lòng. Chỉ là điều khiến hắn không ngờ tới là người này thực sự tìm tới đây.
Chẳng lẽ hắn không điều tra chi tiết, mình là người như thế nào sao? Mình mà vội vàng đi xuống đó thì chắc là sẽ có án mạng mất.
Điền Thần Côn cười nói: “Dựa vào mấy tên nít ranh kia, tôi chẳng cần đến vài giây!”
“Ông chém gió vừa thôi!” Triệu Chung Dương không tin. Lời này nếu là do chính miệng Lâm đại sư nói ra thì cậu ta còn tin, về phần Điền Thần Côn này anh thực sự không tin chút nào.
Triệu Chung Dương rất nhanh đã ăn xong cơm, vốn đang nghĩ làm thế nào để giải quyết chuyện dưới nhà thì lúc này Lâm Phàm đưa điện thoại tới, mở camera lên rồi nói:: “Đi quay lại, tiện thể hỏi luôn xem bọn họ muốn làm gì?”
Rất nhanh.
Triệu Chung Dương từ ban công đi vào: “Hỏi rồi, họ nói nếu anh xuống dưới thì bọn họ sẽ đánh chết anh!”
Lâm Phàm nhìn nội dung trong điện thoại, dưới nhà đám người kia kêu gào: “Hắn mà xuống đây thì bọn tao sẽ đánh chết hắn!”
“Thực sự không cần báo cảnh sát sao?” Triệu Chung Dương hỏi.
Lâm Phàm lấy điện thoại: “Đồn trưởng Lưu, làm phiền anh đến tiểu khu XX một chuyến, ở đây có người mở sòng bạc đang gây chuyện!”
“Được rồi! Chúng ta xuống dưới xem!”
Vừa ra khỏi cửa.
Lâm Phàm thuận tay cầm chiếc dép đi trong nhà trên kệ giày.
Dưới tầng.
“Anh Long! Chúng ta phải ở đây đến khi nào?”
Lúc này thời tiết tương đối nóng, anh Long suy nghĩ một chút: “Đợi một chút nữa đi rồi về, bây giờ đã biết địa chỉ của tên này rồi, đợi chút nữa gửi địa chỉ này lên nhóm. Chỉ cần tên này livestream phản đối đánh bạc thì chắc chắn sẽ đắc tội với không ít người, tới lúc đó không cần chúng ta để ý nữa, tự nhiên sẽ có người xử lý hắn thôi!”
Đám đàn em cười nói: “Anh Long thật là thông minh!”
“Ấy! Tên chó chết Lâm đại sư xuống rồi kìa!”
Anh Long nghe vậy ánh mắt lập tức nhìn thẳng về hướng Lâm Phàm, trên mặt nở nụ cười: “Nhớ đấy đừng đánh, trước tiên là dọa hắn đã, nếu không chỉ cần tát vài cái bạt tay là được rồi!”
“Hiểu ạ!”
Khi đám người Lâm Phàm đi tới trước mặt anh Long, anh Long lập tức giơ tay lên sắc mặt rất bá đạo: “Mày chính là cái tên Lâm đại sư kia đúng không? Tao là anh Long đây!”
Bốp!
“Anh Long đúng không!” Chiếc dép lê đi trong nhà trong tay Lâm Phàm bay thẳng vào mặt anh Long. Chiếc dép rơi xuống, trong nháy mắt nửa bên mặt của người này lập tức sưng lên.
Triệu Chung Dương ngẩn người, cậu ta không nghĩ Lâm đại sư vậy mà lại quyết đoán như vậy, điều này thực sự là quá bá đạo rồi.
Anh Long cũng trợn tròn mắt, hắn ta lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua người như này. Trong giây lát cơn điên trong lòng bộc phát, đôi mắt dữ tợn, sắc mặt hung hãn, thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì bên mặt còn lại đã bị thương nghiêm trọng.
“Uy hiếp tôi ư! Tôi thực sự chưa từng thấy người nào ngốc như mấy người! Vậy mà lại tự chui đầu vào lưới!”
Anh Long hai mắt trợn tròn, bây giờ chuyện đang xảy ra quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn ta, so với sự tính toán của hắn ta thì khác biệt quá lớn, sau đó hắn ta gào to: “Mày!”
“Mày cái gì mà mày!” Lâm Phàm động tác không dừng, đổ ập xuống mặt tên này là trận tát điên cuồng. Anh Long bị tát đến đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, hai má sưng đỏ có thể nhìn rõ những mạch máu.
Phịch!
Anh Long ngồi bệt trên mặt đất, đầu óc choáng váng.
“Mẹ kiếp! Hắn dám dụng tới anh Long! Chúng ta xông lên!”
Đám đàn em lúc đầu cũng sợ hãi nhưng bây giờ đã kịp phản ứng lại, thấy anh Long của họ bị đánh thì họ làm sao có thể nhịn được. Sau đó bọn họ như ong vỡ tổ mà xông lên.
Điền Thần Côn muốn ra tay nhưng lại bị Lâm Phàm ngăn lại. Sau đó chiếc dép lê trong tay Lâm Phàm giống như hung khí khủng bố nhất thế gian, trực tiếp quét qua khiến mấy tên đàn em lần lượt ngã ra đất.
“Anh Long cái gì! Đều không có đầu óc! Trước khi uy hiếp tôi làm phiền anh điều tra cho kỹ, chỉ có mấy người như này có đủ không? Có an toàn không?” Lâm Phàm bĩu bĩu môi.
Âm thanh của xe cảnh sát từ xa truyền tới.
Lâm Phàm đi đến thùng rác bên cạnh, ném chiếc dép lê vào đó, hắn chính là muốn phi tang chứng cứ.
Anh Long không nghĩ rằng bản thân hắn ta cùng với mấy tên đàn em vậy mà không thể có một chút phản kháng nào. Sau đó hắn ta nhìn về phía Lâm Phàm, lại nghe được tiếng xe cảnh sát thì hét lớn: “Mày vô duyên vô cớ đánh người, tao nói cho mày biết, tao sẽ báo cảnh sát!”
Lâm Phàm liếc mắt nhìn: “Đừng vội! Cảnh sát đến rồi kìa!”
Bây giờ anh Long hoàn toàn đơ người, hắn ta cũng không biết tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao. Bởi vì việc này tiến triển quá nhanh, căn bản khiến người ta không có chút thời gian nào để suy nghĩ.
“Tao nói cho mày biết, tao là người am hiểu pháp luật, mày vô duyên vô cớ đánh tao đó chính là phạm pháp. Đừng nghĩ rằng giấu đi hung khí thì sẽ không có chuyện gì, cảnh sát đến rồi họ sẽ thu thập lại chứng cứ!” Anh Long hét to, bây giờ hắn ta dường như quên luôn bản thân mình đang làm cái gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận