Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 421: Sở trường của Vương Minh Dương

Nhưng mà khoan đã, Vương Minh Dương thì biết những cái gì nhỉ?
Vấn đề này còn chưa từng thật sự hỏi qua anh ta nữa.
“Tình bạn của Vương Minh Dương với ký chủ vô cùng sâu, vì vậy mở khoá phân loại lớn tri thức kỹ nghệ cờ bạc.”
“Tuyên bố nhiệm vụ: Trở thành Lâm đại sư người người ngưỡng mộ.”
“Nhiệm vụ ban thưởng: Điểm Bách Khoa +20, có thể mở khóa trang tri thức thứ tám.”
“Chú thích: Do đã mở khoá phân loại tri thức lớn, vì vậy không cần phải đầu tư vào nghề hiện tại.”
“Điểm Bách Khoa 72.”
Lời nhắc điểm Bách Khoa kết thúc, Lâm Phàm đột nhiên cảm thấy đầu óc có hơi nóng, giống như thể là bị dội một gáo nước sôi vậy.
Mọi thứ bây giờ không còn quan trọng nữa, mà điều khiến Lâm Phàm suy sụp chính là hắn nên làm gì bây giờ?
Bách khoa toàn thư đã cho hắn kỹ năng cờ bạc còn muốn cho hắn trở thành Lâm đại sư người người ngưỡng mộ, cái này không phải là muốn mình đi cờ bạc hay sao? Thắng sạch tiền của người ta còn bắt người ta ngưỡng mộ mình, đây không phải đang lừa người đấy chứ!
Xem ra nhiệm vụ lần này e là muốn đem hắn kẹt đến chết đây mà.
Mà cái kiến thức này còn không thể kiếm thêm được chút điểm Bách Khoa nào hết, cho dù có thể dạy thì hắn cũng sẽ không đem dạy cho người khác, đây chẳng phải là kêu người ta đi cờ bạc hay sao?
Điền Thần Côn nhìn thấy Lâm Phàm ngây ngốc đứng ở đó, nghi hoặc hỏi: “Tại sao cậu lại ủ rũ không vui, biểu cảm nghiêm túc như thế kia là sao?
Lâm Phàm sững sờ, sau đó nhìn về phía Điền Thần Côn: “Không có gì, đang suy nghĩ một số chuyện mà thôi.”
Lúc này, Lâm Phàm gọi điện thoại cho Vương Minh Dương.
“Alo, anh nói cho tôi biết, anh biết cái gì đi?”
Trong điện thoại, Vương Minh Dương nghệt mặt ra hỏi lại: “ Biết cái gì là biết cái gì cơ?”
Lâm Phàm thở dài: “ Tôi là đang hỏi anh, ngoại trừ đánh bạc ra thì anh còn có sở trường gì khác nữa không?”
Vương Minh Dương: “ Cậu đừng có mà vu cáo hãm hại tôi, tôi đánh bạc từ khi nào chứ? Cái trò chơi này không thể đụng vào nha.”
“ Được rồi, đừng có giả nai nữa, anh nói thật cho tôi biết đi để tôi còn chuẩn bị tâm lý.” Hắn đột nhiên cảm thấy mình nên làm quen với một số học giả ở đại học, chẳng hạn như nhà khoa học các loại, những người được vinh danh vì cống hiến khoa học.
Trước đó hắn luôn đề phòng Điền Thần Côn nhưng giờ chỉ sợ là ngay cả Vương Minh Dương cũng phải đề phòng luôn rồi.
Vương Minh Dương không biết Lâm Phàm là đang có ý gì, nghĩ tới nghĩ lui một hồi bèn nói: “Cũng không có gì cả, ăn nhậu, gái gú, cờ bạc cái gì cũng không rành. Ưu điểm duy nhất hình như là gan dạ, cẩn thận, hiền lành tử tế, ngoài ra không có gì đặc biệt.”
Được rồi! Không nói nữa, hỏi cũng như không hỏi, ít nhất kỹ thuật cờ bạc này vẫn còn hữu dụng, nếu là lấy ra kỹ năng đấm lưng xoa bóp của Điền Thần Côn thì sợ rằng lúc đó sẽ khóc không thành tiếng.
“ Được rồi, không nói nữa, anh làm gì thì làm đi.”
Vương Minh Dương ở đầu bên kia điện thoại không hiểu cho lắm, không biết người anh em của mình lại xảy ra chuyện gì nữa rồi, cảm thấy có chút gì đó không bình thường, xem ra có thời gian rảnh phải đi thăm cậu ta một chút.
Lâm Phàm cúp điện thoại sau đó thở dài một hơi.
Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm: “Xin hỏi anh có phải là Lâm đại sư không?”
Lâm Phàm nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt có chút tiều tụy dường như là đã xảy ra chuyện gì đó.
“Là tôi, anh có chuyện gì?” Lâm Phàm hỏi.
Người đàn ông trước mặt nhìn cũng còn khá trẻ, chắc khoảng ngoài ba mươi, nhìn quần áo thì có vẻ bình thường nhưng ánh mắt lại có chút không ổn.
Giọng nói của người đàn ông có hơi khàn khàn: “Tôi nghe người khác nói, anh xem bói rất chuẩn, tôi muốn biết con đường sau này của tôi phải đi như thế nào.”
Lâm Phàm kinh ngạc đây thực sự là lần đầu tiên hắn gặp yêu cầu này, sau đó hắn lắc đầu nói: “Đường đi phải dựa vào chính mình, mỗi một suy nghĩ đều sẽ thay đổi vận mệnh của anh, cho nên vấn đề này tôi không cách nào giúp anh giải đáp.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, sau đó gật đầu một cái rồi yên lặng rời đi.
Điền Thần Côn nhìn người đàn ông ủ rũ trước mặt nói: “Người này hình như có gì đó không ổn.”
Lâm Phàm gật đầu: “Có chút không ổn, tôi vừa mới xem phía dưới, vận mệnh lúc sáng lúc tối.”
Điền Thần Côn khó hiểu hỏi: “Cái gì gọi là lúc sáng lúc tối?”
“Chính là có thể có, cũng có thể không có, giữa sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc.” Lâm Phàm nói.
“A.......” Điền Thần Côn há miệng kinh ngạc, sau đó hỏi: “Cậu ta tuổi đời còn trẻ như vậy làm sao có thể có ý nghĩ như vậy, để tôi đi xem một chút?"
Lâm Phàm gật đầu: “Vậy ông đi đi.”
.......
Điền Thần Côn đi theo người này cho đến khi cậu ta đến một bệnh viện gần đó, trong lòng ông ấy vẫn có chút nghi hoặc. Ông ấy không biết người này đến bệnh viện để làm cái gì, nhưng ông ta đã bị lời nói của Lâm Phàm làm cho giật mình, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Nếu đã gặp rồi thì đi xem thử một chút, đồng thời trong lòng Điền Thần Côn cũng rất hiếu kỳ, không biết nơi này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận