Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1068: Bà con, tôi trở về rồi đây

"Ấy, là Lâm đại sư."
"Vãi, thật không ngờ tôi ngồi cùng chuyến bay với Lâm đại sư, chúng ta chụp chung một bức nhé."
"Lâm đại sư, anh thật lợi hại, chuyện này làm rất ngầu."
Lâm Phàm có chút bối rối, không nghĩ tới lên máy bay cũng có thể gặp được người hoan nghênh mình, ngược lại có chút ngượng ngùng. Hắn cũng chỉ có thể bắt từng bàn tay vươn ra trên đường đi.
Một số hành khách cũng không biết Lâm Phàm, không biết vị này là nhân vật nổi tiếng nào mà lại được chào đón như vậy.
"Cảm ơn tình cảm của mọi người, máy bay sắp cất cánh rồi." Lâm Phàm cười nói.
Đồng thời, Lâm Phàm còn phát hiện một số tiếp viên hàng không đều liếc đôi mắt xinh đẹp về phía mình. Ánh mắt này lóe ra ánh sáng lấp lánh có chút dọa người, điều này khiến hắn chịu không nổi.
Nhưng cũng may có những tiếp viên hàng không này giúp mình giải vây, hiện trường tạm thời an ổn.
Lộ trình ba tiếng vốn có thể ngủ một giấc thật ngon, nhưng Lâm Phàm lại chưa từng nhắm lại.
Thỉnh thoảng sẽ có người tìm hắn nói chuyện phiếm.
Sân bay Thượng Hải
Lâm Phàm đi về phía lối ra.
Hắn đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ phía xa.
"Ha ha, người anh em, bây giờ cậu tuyệt vời lắm đó nha." Vương Minh Dương đã chờ đợi ở đó từ trước, khi nhìn thấy Lâm Phàm, anh ta tiến lên ôm thật chặt: "Đừng nói gì cả, tôi thật sự không biết nên nói cái gì.”
"Trở về an toàn là tốt rồi, sau này đừng mạo hiểm như thế."
"Xí." Lâm Phàm vỗ vai Vương Minh Dương một cái: "Cái gì là mạo hiểm chứ, tôi đây chính là mạo hiểm. Tôi đi bắt nạt người khác mà, thế nào, tâm tình sảng khoái không? ”
Vương Minh Dương cười nói: "Sảng khoái, thật sự quá sảng khoái, tôi giữ cục tức này đã nhiều năm, bây giờ cậu xả giận giúp tôi đương nhiên tôi rất vui vẻ. Nhưng một tỷ này tôi trả lại hết cho cậu, đây là số tiền cậu dùng mạng để lấy về, tôi muốn chỉ là dẹp được cơn tức giận, không thể lấy tiền mà anh em liều mạng kiếm."
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Thật không ngờ anh vẫn không hiểu rõ tôi, tôi coi tiền bạc là phù du, anh đưa một tỷ cho tôi làm gì? Có phải anh muốn tôi sống trầm mê trong tiền tài, nói cho anh biết, điều này là không thể, trái tim tôi kiên định như bàn thạch, không phải là tiền này có thể mê hoặc. Không nói, anh thực sự muốn đưa cho tôi thì để tôi quyên góp."
"Đệch, tôi nói thật, đúng là không thể dùng ngôn ngữ bình thường nói chuyện với cậu. Thôi quên đi, tôi giúp cậu giữ số tiền này, coi như vất vả một chút để quản lý giúp cậu, sau này nếu cậu cần dùng tiền thì cứ nói với tôi." Vương Minh Dương cạn lời, anh ta đương nhiên hiểu rõ tính cách người anh em của mình, hơn nữa chỉ sợ cũng chỉ có người anh em này mới dám coi một tỷ như phù du.
Lâm Phàm gật đầu đáp: "Được, tùy anh, bình thường tôi cũng không thiếu tiền. Nếu thiếu tiền tôi cũng sẽ vứt bỏ mặt mũi mà nhờ vả anh, mặc kệ anh có giữ tiền giúp tôi hay không. Làm bạn với tôi rất phiền phức đấy."
Vương Minh Dương cười lớn: "Rốt cục cậu cũng biết mình không biết xấu hổ à. Tôi đã nói mà, cậu thông minh như vậy sao lại không nhận ra chứ.”
Lâm Phàm gõ anh ta một cái rồi nói: "Không nói nhảm nữa, trở về phố Vân Lý, mặc dù chỉ ra ngoài mấy ngày nhưng tôi hơi nhớ mọi người rồi.”
Hai người song song bước đi, kề vai sát cánh.
"Thật không ngờ tên Mã Thanh Châu này do cậu xử lý."
"Cái này tính là gì, chỗ dựa phía sau Mã Thanh Châu cũng bị tôi kéo xuống."
"Chuyện này của cậu khá nghiêm trọng, không nghĩ tới kéo được cả lão hổ sau màn."
"Thế này mà lão hổ gì chứ, phía sau con hổ nhỏ này còn có một con hổ lớn hơn nữa cơ. Vừa rồi trước khi tôi lên máy bay, còn bị gã gọi điện thoại tới uy hiếp tôi. Thế nhưng bị tôi mắng té tát phải tắt máy, sau khi trở về tôi còn phải kiểm tra xem tên này là ai đây."
Vương Minh Dương sửng sốt, anh ta khẽ kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, sau đó yên lặng vỗ bả vai, nói: "Bình tĩnh một chút, đừng dọa tôi.”
Lâm Phàm nở nụ cười, không nói thêm gì nữa, cái gì mà lão hổ cứ từ từ đã, trước tiên xem có thể liên lạc được hay không, dùng ngôn ngữ tra tấn đối phương.
Phố Vân Lý!
Khi Lâm Phàm đến nơi này, hắn hoàn toàn lặng người.
Nhìn biểu ngữ treo ở đầu đường, hắn có chút ngượng ngùng, lại làm bộ khiêm tốn nói: "Ôi trời, đám người này làm gì đây, lễ chào mừng long trọng như vậy khiến tôi không quen lắm.”
Vương Minh Dương giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Phàm: "Đừng giả vờ, ngàn vạn lần đừng giả vờ nữa, cậu vừa vờ vịt tôi lại muốn đánh người.”
“Ha ha!” Lâm Phàm bật cười, sau đó hét lớn về phía phố Vân Lý: "Bà con, tôi trở về rồi.”
Đột nhiên, phố Vân Lý bùng nổ.
"Mẹ kiếp! Ông chủ nhỏ đang đến.”
"Đốt pháo đi, người kia là ai thế? Cậu làm cái gì đấy, mau đốt pháo đi."
Bùm bùm!
Phố Vân Lý lại trở nên náo nhiệt, các ông chủ cửa hàng vây xung quanh.
"Lần này ông chủ nhỏ xử lý hay lắm, nhân dân Thanh Châu đã thoát khỏi biển khổ."
"Đúng vậy, tôi xem tin tức hết rồi. Không ngờ Thanh Châu vẫn còn thế lực như này tồn tại này, thật khiến chúng tôi không dám tưởng tượng."
Lâm Phàm khoát tay, nói: "Khiêm tốn, khiêm tốn thôi, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."
Mọi người thán phục, có lẽ đối với ông chủ nhỏ đây thực sự chỉ là chuyện nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận