Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 919: Sao không theo kịch bản?

“Tôi có thích phụ nữ hay không thì liên quan gì đến cô, cô cứ nói đi, rốt cuộc cô muốn thế nào.” Lâm Phàm nhíu này, cô gái này quá điên cuồng, cũng không biết định làm cái gì.
Liễu Nhiếp cười rất vui vẻ, có vẻ như nhìn thấy Lâm Phàm kinh ngạc thì tâm tình cô ta cũng rất thoải mái, sau đó suy nghĩ nói: “Anh vừa nói tôi xinh đẹp, vậy anh thấy tôi xinh đẹp như thế nào?”
Lâm Phàm phất tay: "Làm ơn, đừng có suy nghĩ lung tung, tôi chỉ tùy tiện nói mà cô đã cho là thật à, sao cô lại tự luyến như thế chứ? Tôi nói cho cô biết, cô thật sự rất xấu, xấu đến mức tôi cũng không dám nhìn thẳng.”
Liễu Nhiếp cười đắc ý: "Anh vuốt lương tâm mình xem có đau hay không?"
Lâm Phàm sờ vào lương tâm mình: “Không đau, không hề đau một chút nào, thậm chí nó còn khen ngợi tôi luôn thích nói sự thật.”
“Cút!” Liễu Nhiếp nói.
“Ha ha.” Lâm Phàm trực tiếp xuống xe rồi đi vào trong tiệm.
Liễu Nhiếp nói với Ngô U Lan: “U Lan cô đến đây một chút.”
Lâm Phàm làm sao có thể để cho cô gái này hành động thành công, hắn trực tiếp hô to: "U Lan, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Ngô U Lan khẽ gật đầu với Liễu Nhiếp, sau đó đi đến trước mặt Lâm Phàm: “Anh Lâm, có chuyện gì vậy?”
Lâm Phàm chỉ vào Liễu Nhiếp nói: “Người kia vừa rồi nói muốn dẫn cô đến Giang Ninh.”
“A...” Ngô U Lan ngây người, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: “Anh Lâm, vậy anh trả lời như thế nào?”
Lâm Phàm cười: “Tôi còn có thể trả lời như thế nào, tôi khẳng định cô là người của tôi nên phải ở lại tiệm của tôi, bảo cô ấy về một mình, cô thấy thế nào?”
Ngô U Lan nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy hơi ửng đỏ, mười ngón tay đan vào nhau, giọng nói yếu ớt: “Anh Lâm, anh đột nhiên nói như vậy, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu.” Sau đó ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Nhưng mà anh Lâm yên tâm, tôi sẽ không rời khỏi phố Vân Lý.”
Lâm Phàm vui vẻ gật đầu: “Ừm, rất tốt, cũng không uổng công tôi yêu thương cô lâu như vậy, đến nói cho cô ta biết để cô ta bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
“Ừm.” Ngô U Lan gật đầu, sau đó chạy về phía chiếc xe kia.
Lâm Phàm nhìn Liễu Nhiếp với vẻ mặt vui vẻ, đừng có mơ mộng hão huyền muốn mang người của tôi đi, người của tôi đâu dễ mang đi như vậy.
Vậy tôi còn lăn lộn ở trong phố Vân Lý làm gì nữa.
Cũng không biết Ngô U Lan nói cái gì đó với Liễu Nhiếp, Liễu Nhiếp lái xe rời đi. Mà lúc rời đi còn giơ ngón tay giữa về phía Lâm Phàm.
Đối mặt với sự trào phúng như thế, Lâm Phàm sao có thể chịu đựng được, trực tiếp hét lớn: "Đàn bà thối, có gan thì đừng đi, tôi sẽ cho cô biết mặt.”
Tiếng phanh xe truyền đến.
Liễu Nhiếp từ trong xe bước xuống, tựa vào cửa xe: "Làm sao? Có gì để cho tôi biết mặt nào."
Lâm Phàm trợn tròn mắt, con mẹ nó, người phụ nữ này không theo kịch bản gì cả.
Liễu Nhiếp mỉm cười: "Lâm thần y đừng vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian để gặp nhau. A, đúng rồi, gần đây tôi muốn mở một chi nhánh. Tôi cảm thấy Thượng Hải này rất tốt, phương thuốc cũng không vội, anh cứ từ từ nghiên cứu. Nếu một tháng không được thì một năm, một năm không được thì mười năm, tôi vẫn có thể chờ được.” Sau khi nói xong cô ta trực tiếp lái xe rời đi.
Chết tiệt!
Tâm tình của các lão giáo sư bày đặt nói đạo lý đang rất tốt, bọn họ đã chiếm được ưu thế tuyệt đối trên mạng.
Tên nhóc thần y kia không chịu nổi một đòn, sức mạnh của một người thì có bao nhiêu chứ? Theo quan điểm của bọn họ, đây cũng chỉ như hạt cát trên sa mạc mà thôi?
Một mình hắn lấy cái gì để tranh đấu với hai phe phái bọn họ, quả thật là lấy trứng chọi đá, không thể chịu nổi một đòn.
Tâm tình mọi người đều rất tốt.
Chẳng qua giáo sư Dương vẫn còn lo lắng, trong lòng có chút buồn phiền lo nghĩ, luôn cảm thấy có điều gì đó là lạ.
Một vị chuyên gia cười nói: “Giáo sư Dương làm sao vậy? Đang suy nghĩ chuyện gì?”
Giáo sư Dương lắc đầu: “Không biết, chỉ là có cảm giác có gì đó là lạ nhưng nhất thời không nghĩ ra.”
“Ha ha, có thể có gì không đúng chứ, thằng nhóc kia còn có thể lật trời hay sao? Giáo sư Dương ông nhìn bình luận trên mạng một chút, hoàn toàn nghiêng về một bên. Dĩ nhiên Fan hâm mộ của tên nhóc kia vẫn nói giúp hắn, nhưng so với hàng ngàn hàng vạn cư dân mạng thì chút fan hâm mộ đó có tính là gì.”
“Bây giờ náo loạn cũng đã được dẹp, tài liệu giảng dạy tính kia như thế nào đây?”
“Còn như thế nào được nữa? Nhất định phải tiếp tục phát hành rồi, bây giờ danh tiếng của hắn đã bị chúng ta bôi nhọ nhưng chúng ta cũng không thể quá hẹp hòi, nên làm cái gì thì làm cái đó, cứ phát hành đến tất cả các học viện đi. Hơn nữa tôi cũng đã nói với một số người, khi phát hành đến học viện nào thì phải nói một câu đến tên của tên nhóc kia.”
"Ha ha, chiêu này rất hay.”
“Hừ, thằng nhóc kia đột nhiên an phận rất nhiều, xem ra là đã sợ chúng ta rồi.”
“Nhưng chỉ như vậy thôi không được, phải thêm mồi lửa mới được.”
Giáo sư Dương ngồi một mình ở đó, không biết có phải mình đã quên chuyện gì không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận