Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 194: Lâm đại sư muốn lật trời

Cánh nhà báo trở nên hưng phấn, lại có tin tức mới nữa rồi.
“Rốt cuộc thì anh ta muốn nói gì?” Phó hội trưởng Quách biến sắc, đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vì để tránh có biến cố xảy ra, ông ta lập tức nói,: “Lâm đại sư, phiền cậu qua bên này một chút.”
Lâm Phàm nhìn phó hội trưởng Quách: “Phiền ngài hội phó đợi một chút, tôi trả lời xong phỏng vấn đã.”
Sắc mặt phó hội trưởng Quách có chút khó coi, nói cái gì chứ? Với đám nhà báo này thì có gì hay mà nói?
Lâm Phàm chỉ về phía mấy tòa kiến trúc của hiệp hội nói:“Các anh thấy những tòa nhà kia thế nào?”
Cánh nhà báo quay sang nhìn, thấy những tòa nhà này có chút cũ kỹ, không nhìn ra vấn đề gì cả.
Lâm Phàm không đợi cánh nhà báo mở miệng hỏi, lập tức trả lời: “Những tòa nhà này đã rất cũ, đặc biệt là những thiết bị tập thể dục ở bên ngoài, nhìn qua đã chẳng muốn sử dụng rồi. Có vài thiết bị thì rỉ sét, có cái còn biến dạng rồi. Lúc đó tôi nghĩ mấy thứ này còn dùng để làm gì, sau đó tôi đến phòng tập, suy nghĩ không muốn dùng những thiết bị kia càng thêm mãnh liệt, cái phòng tập kia còn được gọi là phòng tập sao? Đúng là đâu lại vào đó, qua đó tôi cũng đã hiểu ra đó là cao thủ chân chính đều sinh ra trong nghịch cảnh, ở nơi đây tôi có một sự đồng cảm sâu sắc.”
Cánh nhà báo ghi âm lại, cảm thấy đây chính là lời than trách của Lâm đại sư, thế là bọn họ đều cùng lúc quay sang nhìn phó hội trưởng Quách của hiệp hội võ thuật.
Phó hội trưởng Quách tất nhiên hiểu được tình hình này, lập tực thở dài nói: “Vấn đề mà Lâm lão sư nói chúng tôi cũng biết, nhưng đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể giải quyết được. Mấy thiết bị này giá cả rất cao, mà hội phí hàng năm của hiệp hội cũng chẳng có là bao. Có những lúc chúng tôi cũng rất muốn đổi, nhưng tình hình kinh tế không cho phép. Nhưng nếu hôm nay Lâm đại sư đã nói như vậy, là người phụ trách hiệp hội chúng tôi cũng đã thảo luận và chuẩn bị báo cáo lên cấp trên để phê duyệt kinh phí cho thay thế những thiết bị này.”
Lâm Phàm cười đáp: “Phó hội trưởng Quách nói đúng, những thiết bị này rất đắt, về khía cạnh tài chính không đủ, tôi có thể hiểu.”
“Lâm đại sư, vậy nguyên nhân gì khiến anh bằng lòng ở lại đây?” Một nhà báo hỏi.
Lâm Phàm đáp: “Ban nãy tôi đã trả lời vấn đề này rồi, còn có một nguyên nhân khác khiến tôi động lòng là do khi đến phòng làm việc của hiệp hội, tôi đã bị cách trang trí sang trọng , nho nhã ở đây thu hút. Đặc biệt là ghế mát xa dùng rất thoải mái, chỉ cần nằm lên đó, ấn nút một cái thì toàn thân đều cảm thấy thư giãn. Còn cả bộ sô pha cũng rất êm, bọc bằng da thật đó, quý khỏi phải nói. Các anh nói xem tôi có thể từ bỏ một nơi làm việc như vậy sao? Còn không mau tận hưởng một chút thì sao dám nói bản thân đang làm ở một nơi cao cấp như hiệp hội chứ?”
Phó hội trưởng Quách gật gù, tên nhóc này còn biết khen ngợi hiệp hội, không tệ, rất tốt. Nhưng dần dà, ông ta phát hiện trong lời nói của hắn có gì đó bất thường. Sau đó sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, vô cùng khó coi, trong lòng còn mắng thầm. Tên nhóc này nói như vậy là lo thiên hạ chưa đủ loạn hay sao.
Đám nhà báo cũng không ngốc, họ lăn lộn trong ngành nghề đã lâu, nếu còn không nghe ra ẩn ý gì trong lời nói thì có thểu cuốn gói đi về được rồi, thế là ngạc nhiên thốt lên:“Lâm đại sư, ý ngài là chi phí của hiệp hội đã dùng không đúng chỗ hay sao?”
Lâm Phàm cười khoát tay: “Anh phóng viên này ! Tôi không thể trả lời câu hỏi này của anh. Tôi mới đến hai ngày, có lẽ hiệp hội có ý tưởng của riêng mình không chừng.Nhưng mà các anh đã đều tới rồi, không bằng tiến vào xem một chút, tinh thần phấn chấn của hiệp hội vẫn tốt lắm nha.”
Phó hội trưởng Quách nghe vậy lập tức muốn nổ tung, thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì? Lẽ nào muốn đối đầu với hiệp hội sao?
Lúc này, phó hội trưởng Quách đột nhiên cảm thấy oán hận tổng bộ, phía trên nghĩ thế nào mà lại đi mời một người như này về chứ.
Lâm Phàm nhìn phó hội trưởng Quách : “Khó có dịp các anh nhà báo đến chơi, vào trong thăm quan một chút chắc không sao chứ.”
Phó hội trưởng Quách tức tới mức nghẹn thở, tựa như có một ngụm khí đang nghẹn ngay cổ họng. Bây giờ ông ta có thể nói cái gì chứ? Nhiều nhà báo phóng viên như vậy, chỉ sợ ông ta nói một chữ sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Cánh nhà báo theo chỉ dẫn của Lâm Phàm đi vào bên trong.
Thành viên của hiệp hội vẫn luôn túm lại quan sát thì thào bàn tán.
“Lần này toi rồi.”
“Không những chẳng ép được chuyện lắng xuống, hình như lại còn nháo thêm chuyện nữa rồi.”
“Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, đám văn phòng có bị làm sao cũng chẳng can hệ, bọn họ được hưởng thụ cuộc sống thoải mái thì cũng phải cho người khác xem đi chứ.”
“ Lâm đại sư nói phải, có cho mười lá gan bọn họ cũng chẳng dám ho he gì.”
“Sắc mặt phó hội trưởng Quách xanh lét rồi, đợi đám nhà báo đi chắc sẽ phát nổ mất.”
“Một cái hiệp hội lớn thế này mà trang thiết bị có từ đời nào rồi, nát đến mức chả dùng được mà còn không chịu thay mới, bây giờ lôi ra ánh sáng cũng tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận