Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 471: Có phải anh gian lận không

Lâm Phàm cười, duỗi một ngón tay ra, khẩy nhẹ một cái, trong nháy mắt ba lá bài đều lật lên.
“Xin lỗi anh. Hình như bài tôi lớn hơn của anh rồi.”
Trần Lực Hào còn đang gom tiền thì trong tích tắc trở nên ngây dại, trong mắt thoáng hiện lên vài tia không thể tin được.
“Chuyện này sao có thể.......”
Mọi người bây giờ cũng vừa sợ hãi vừa thán phục vô cùng, cảm thấy đây là việc không thể tưởng tượng được.
Mà Vương Minh Dương lại càng thêm chắc chắn một điều. Đó chính là Lâm Phàm muốn có bài gì thì sẽ hắn sẽ có bài đó.
“Thật sự, không nghĩ tới số của tôi cũng đỏ như vậy.” Lâm Phàm cười nói, nhưng không để chuyện này trong lòng chút nào. Nếu Trần Lực Hào thích kích thích như vậy, thì chúng ta chơi kích thích thôi.
Vốn dĩ tiền trên bàn này hẳn là của mình, chính mình đã thắng được. Nhưng hiện tại lại xuất hiện thay đổi như thế này, càng khiến trong lòng của Lực Hào cảm thấy rất khó chịu. Nhưng mà nghĩ kỹ lại, bài của mình cũng không tệ, chỉ là do đối phương vận khí tốt hơn mà thôi.
“Để tôi xào bài.” Trần Lực Hào đang suy nghĩ, có phải là đối phương giở trò gian lận gì không. Nên sau đó hắn ta muốn tự mình xào bài.
“Sao cũng được.” Lâm Phàm cười nói. Sau đó gom tiền trên bàn lại để xuống đất, lập tức hỏi: “Ván bài vừa rồi anh cảm thấy có kích thích hay không?”
Trần Lực Hào nhìn Lâm Phàm: “Vận may không tốt mà thôi, bây giờ còn sớm mà, tới đi.”
“Để tôi kinh bài cho.” Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương ngồi ở bên cạnh một câu cũng không nói. Mặc dù lần đánh cược này chỉ mới bắt đầu ván đầu tiên, nhưng anh ta đã đoán trước được kết quả cuối cùng sẽ như thế nào rồi.
“Tôi cũng không tin anh có thể áp chế tôi mãi.” Trần Lực Hào buồn chán nói.
Vương Minh Dương không ngốc, anh ta biết nhiệm vụ của mình, chính là theo mấy ván để cỗ vũ không khí mà thôi.
Đến cuối cùng trên bàn lại chất đầy tiền.
Lâm Phàm cũng không đụng đến bài, ngay sau đó đặt toàn bộ tiền lên bàn: “Tôi đặt hết toàn bộ, anh có theo hay không?”
Trần Lực Hào ngơ ngác: “Mạnh dữ vậy sao.”
Lâm Phàm cười nói: “Không phải càng thêm kích thích hay sao? Có heo không đây?”
“Ha ha.” Trần Lực Hào cười lớn: “Theo! Mở đi.”
Bây giờ, những người xung quanh cũng hoàn toàn đứng hình, việc này chủ yếu là lấy cứng đối cứng. Bọn hắn không nghĩ tới Lâm đại sư này còn lỗ mãng hơn cả Trần Lực Hào. Đây thật sự là một canh bạc liều mạng đó.
Lâm Phàm lập tức lật một cái, ba lá bài xuất hiện trước mắt mọi người.
Trần Lực Hào nhìn thấy thì nhanh chóng nở nụ cười: “Ha ha, mười, chín, bảy, vậy lá ‘Mười’ là lớn nhất của anh sao. Nếu tôi có một lá bài tây thì ăn chắc anh rồi. Sao nào? Anh có hối hận không? Nếu anh mà nhìn bài, thì chắc chắn sẽ vứt nó đi rồi.”
Hà Thừa Hàn xem xong, thở dài một hơi: “Thua rồi.”
Theo như bọn họ nghĩ thì ván này không còn hy vọng gì để thắng. Lớn nhất chỉ là lá ‘Mười’ thôi, tỉ lệ chiến thắng là rất nhỏ.
Lâm Phàm vẫn tự tin cười nói như cũ: “Còn chưa chắc mà. Chớ xem thường bất kỳ lá bài thấp điểm nào.”
Trần Lực Hào cười, nhanh chóng lấy một lá bài, đột nhiên ném ra: “Lá đầu tiên đã ăn chắc anh rồi.”
Tạch!
Là một lá ‘Ba’ vô cùng nổi bật.
Trần Lực Hào sững sờ, vốn dĩ trong lòng còn đang hưng phấn, thì đột nhiên giống như bị đổ một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn: “Lá thứ nhất không đủ thì tới lá thứ hai, từng lá một, rất kích thích đúng không.”
Chính xác! Hiện tại thật sự là rất kích thích.
Cổ họng của Trần Lực Hào nuốt xuống mấy lần, cầm lấy lá bài thứ hai, quăng lên trên bàn: “Đè.”
Tạch!
Một lá ‘Tám’, càng nổi bật hơn.
Cả đám người lại càng xôn xao hơn.
“Mẹ kiếp! Không lẽ ván này cũng thua hả.”
“Không biết nữa, còn lá cuối cùng mà, rất hồi hộp đó nha.”
“Mọi người nhìn Lực Hào bây giờ hình như rất khẩn trương. Cái trán đầy mồ hôi luôn rồi kìa.”
Lâm Phàm trấn định ngồi ở chỗ đó, âm thanh thì thầm phát ra từ trong cổ họng: “Hơi tiếc thật đó, lá thứ hai thì vẫn nhỏ. Còn một lá quyết định sinh tử của anh, cảm thấy kích thích hay không.”
Trần Lực Hào ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía Lâm Phàm. Còn một lá bài cuối cùng đang bị che lại ở bên dưới lòng bàn tay, gương mặt của hắn ta có chút nghiêm lại: “Hắc hắc! Thật phấn khích, lúc quyết định sinh tử là kích thích nhất. Nhưng mà tôi tin tưởng bản thân, một lá này chắc chắn đủ lớn. Anh yên tâm đi, chỉ cần ra lá bài ‘tây’ thì ăn chắc anh rồi.”
“Mở to mắt nhìn tôi ăn anh này.”
Tách!
Đột nhiên, toàn bộ hiện trường đều chìm vào sợ hãi, cả đám trợn mắt há miệng. Ui là trời đến nước này mà cũng có thể thua.
Một lá ‘Hai’, còn nổi bật hơn so với hai lá trước.
Trần Lực Hào trợn mắt nghẹn họng nhìn ba lá bài trước mặt , điểm của ba lá này, thật sự chói mắt: “Sao có thể......”
Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật đáng tiếc quá, bài này thật sự nhỏ lắm đó nha.”
Trần Lực Hào quay sang nhìn Lâm Phàm, không ý thức được nói: “Có phải anh chơi gian lận không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận