Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1027: Bốc thăm ngẫu nhiên

Hàn Lục thật sự rất tò mò nhưng Lâm đại sư không muốn nói thì anh ta cũng không muốn hỏi nhiều. Trong khoảng thời gian này ở viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, anh ta đã cảm thấy tâm hồn của mình được thanh tẩy, đó là loại cảm giác trước đây anh ta không thể có được.
Điềm tĩnh, ôn hòa, có thể dùng tâm để cảm nhận thế giới, không còn ganh đua háo thắng như trước.
Tất cả những thay đổi này, anh ta phải cảm ơn Lâm đại sư, nếu không có Lâm đại sư thì anh ta cũng sẽ không đến đây.
Bọn trẻ đi ra.
"Oa, chú Lâm mang đồ ăn ngon đến."
“Xếp hàng đi, đừng tranh cướp.” Mập mạp hiển nhiên đã trở thành anh cả ở đây, mồm miệng lanh lẹn nói.
Bọn họ hiển nhiên nghe theo lời mập mạp, đứng xếp thành hàng rồi đưa ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào cái túi trong tay Lâm Phàm, bọn chúng thật sự rất tò mò, không biết trong đó có đồ tốt gì.
Mập mạp lau nước mũi, cẩn thận nhìn qua hỏi: “Tiểu Hôi, cậu phải để các bạn nữ đứng ở phía trước mới đúng.”
Tiểu Hôi muốn ăn đồ tốt trước nên khi xếp hàng cố ý đứng ở phía trước, không ngờ vẫn bị mập mạp phát hiện.
“Mọi người nhớ rõ, sau này phải ưu tiên bạn nữ trước.” Mập mạp như người lớn mà chỉ huy đám nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Lâm Phàm không thể nhịn cười, mập mạp này thật đúng là sẽ làm chuyện lớn.
Nhưng lúc này, mập mạp trực tiếp đứng ở đầu hàng, hoàn toàn quên mất nguyên tắc ưu tiên bạn nữ, mở hai tay ra với ánh mắt chờ mong.
Lâm Phàm: "Mập mạp, không phải ưu tiên bạn nữ sao? Sao con lại đứng ở phía trước?”
Mập mạp cười hì hì: “Con là đại ca của bọn họ, có quyền được ưu tiên.”
Lâm Phàm gõ một cái vào đầu mập mạp: “Mập mạp này, còn muốn được ưu tiên à, cái này con đã ăn rồi, đứng sang một bên và giữ trật tự là được rồi."
Mập mạp thở dài: "Thật đáng tiếc..."
Lâm Phàm lắc đầu mỉm cười, nhóc mập mạp này thực sự rất buồn cười, sau đó hắn bắt đầu chia Tiểu Thông tuệ đan hoàn mỹ.
Khi đám người viện trưởng Hoàng nhìn thấy viên thuốc màu vàng, họ cũng có chút ngạc nhiên, họ không biết nó là gì. Thế nhưng bọn trẻ nhìn thấy viên thuốc màu vàng kia thì rất thích thú.
Lâm Phàm nhìn bọn trẻ uống thuốc xong rồi thì mới bằng lòng để bọn trẻ đi chỗ khác chơi.
Nếu có một đứa trẻ không dùng thì nhiệm vụ này không thể hoàn thành được, sau này, muốn điều tra ra ai chưa dùng thì sẽ rất khó khăn.
Dù sao sức mạnh của Tiểu Thông tuệ đan này cũng không phải thoáng chút là có thể phát huy được.
Bây giờ bọn trẻ còn nhỏ, não bộ vẫn còn đang phát triển, chỉ cần uống Tiểu Thông Tuệ đan và cố gắng chăm chỉ học tập kiến thức mới, vận dụng trí não thì thành tựu trong tương lai sẽ không thể tưởng tượng được.
Bận rộn một giờ đồng hồ.
Bọn trẻ đã uống tất cả Tiểu Thông tuệ đan.
Lúc này, cuối cùng tiếng nhắc nhở từ bách khoa toàn thư cũng đến.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Trên mặt Lâm Phàm lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Nhiệm vụ dùng Tiểu Thông Tuệ Đan hoàn thành, điểm Bách Khoa +100."
"Mở ra trang kiến thức mười lăm, bởi vì là trang kiến thức thứ mười lăm cho nên lựa chọn kiến thức liên quan đến người bên cạnh ký chủ."
"Liễu Nhiếp có tâm lý tiêu cực rất lớn đối với ký chủ, bởi vậy mở ra kiến thức nhỏ kỹ thuật lái xe trong phân loại kiến thức lớn điều khiển."
"Công bố nhiệm vụ: Tham gia cuộc thi đua xe Vịnh Thanh Điền ở Thủ đô và giành quán quân."
"Phần thưởng nhiệm vụ: Điểm Bách Khoa +20, mở ra trang kiến thức thứ mười sáu."
"Chú thích: Bởi vì chỉ mở ra kiến thức phân loại nhỏ nên không cần phải tham gia vào ngành nghề này."
Mẹ kiếp!
Kiến thức rác rưởi.
Hắn còn cho rằng sẽ nhận được kiến thức long trời lở đất nào đó, thật không ngờ lại là thứ này, chả có tác dụng gì. Nhưng thôi quên đi, ít nhất cũng coi như là một trong những kỹ năng không thể thiếu trong cuộc sống.
Nhưng tiếng nhắc nhở của Bách Khoa Toàn Thư còn chưa kết thúc ở đây, nhiệm vụ Tiểu Thông Tuệ Đan còn thưởng thêm một lần mở ra trang kiến thức.
"Ngẫu nhiên bốc thăm mở ra trang kiến thức."
Trước mặt Lâm Phàm xuất hiện một cái bàn xoay tròn, phía trên có vô số phân loại kiến thức, có kiến thức phân loại lớn và cũng có kiến thức phân loại nhỏ, nhiều đến nỗi đếm không xuể làm hắn hoa cả mắt.
"Đinh, bắt đầu tiến hành bốc thăm ngẫu nhiên."
Bàn quay bắt đầu xoay.
Lâm Phàm không có hy vọng gì với việc này, đã là kiến thức miễn phí thì Bách Khoa Toàn Thư có thể cho cái gì tốt được chứ?
Nhưng cho dù như thế, trong lòng hắn cũng có chút chờ mong, trong lòng hơi căng thẳng. Hắn chỉ hy vọng có thể cho một kiến thức tốt hơn một chút, chứ trang kiến thức thứ mười lăm này thật sự không được tốt lắm.
Ngoài việc làm màu đua xe thì nó có ích lợi gì chứ?
Trong cuộc sống thực, về cơ bản là vô dụng.
Triệu Minh Thanh thấy lão sư đang đứng yên một chỗ, trong lòng hơi nghi hoặc: "Lão sư làm sao vậy? Ngài đang nghĩ gì thế? ”
"Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận