Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 180: Thắng toàn tập (2)

Khán đài, phòng phát sóng trực tiếp, người tổ chức và ban giám khảo đều chết lặng.
Bọn họ không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành tình huống này.
Anh Kim mở to mắt nhìn Lâm Phàm:: "Tôi không dám tưởng tượng vậy mà lại có thể tranh luận cùng một kẻ mất trí cho đến bây giờ, mỗi một lời cậu nói đều kiêu ngạo, giả dối. Đây là sân khấu ca hát, vậy mà tôi lại cùng một kẻ ngoài nghề lãng phí nhiều thời gian như vậy.”
Lâm Phàm lắc đầu:: "Anh Kim lão sư, bà đừng nói nữa, tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng thiên hậu của giới ca hát vậy mà lại có thể trông mặt mà bắt hình dong, thực sự khiến người ta quá thất vọng rồi."
Sau đó, Lâm Phàm nhìn Ngô Hoán Nguyệt trên sân khấu.
"Ngô Hoán Nguyệt, cô hát rất hay nhưng không thể tự cao tự đại được."
Ngô Hoán Nguyệt đã sớm trợn mắt há mồm, vẫn đứng trên sân khấu theo dõi tình hình bên dưới, nhưng bây giờ Lâm đại sư đã lên tiếng thì cô tự nhiên cũng phải đáp lại.
"Cảm ơn Lâm đại sư, tôi hiểu rồi."
Hiện trường ban đầu vốn còn có chút ồn ào, nhưng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Phòng phát sóng trực tiếp vốn dĩ tràn ngập bình luận, nhưng lúc này trên màn hình một bình luận cũng không có.
Sau vài giây im lặng, khung cảnh đột nhiên bùng lên sôi nổi.
Tề Minh há to miệng, rõ ràng là rất kinh ngạc.
Tả Đằng Phi sững sờ, trực tiếp từ trên ghế giám khảo đứng lên.
Chu Hải Đào cũng bất ngờ, giống như là không nghe rõ.
Mà lúc này Anh Kim lại càng ngẩn ra, vẻ mặt vốn là u ám càng thêm u ám.
Tề Minh ngay lập tức mở miệng nói: "Ngô Hoán Nguyệt, đây là Lâm đại sư? Tác giả của bài hát "Bầu Trời" sao? "
Ngô Hoan Nguyệt gật đầu:: "Vâng."
Tề Minh lão sư che miệng, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Đây là một chuyện lớn, đồng thời ông ta cũng nhìn về phía Anh Kim, không khỏi lộ ra vẻ đồng tình.
Có lẽ lúc trước tức giận thì không có gì, nhưng bây giờ khuôn mặt này chỉ sợ bị đánh rất đau.
Thậm chí, đây có thể trở thành vết đen trong cuộc đời Anh Kim.
Phòng phát sóng trực tiếp.
"Quá đỉnh . . ."
"Nổ, thật sự nổ tung rồi, vị thần trâu bò đã tái sinh rồi, không nghĩ tới lại xuất hiện ở hiện thực.”
"Mặt mũi của Anh Kim có lẽ đã sưng lên rồi."
"Đáng sợ, thật sự là quá khủng bố, ai có thể nghĩ tới rằng người anh em này lại là người sáng tác ra bài hát ‘Bầu trời’ cơ chứ.”
"Cái này con mẹ nó quá đỉnh rồi, giả vờ tàng hình rồi nhảy ra đánh mặt đúng là quá bá đạo. Thời kỳ đỉnh cao của 'Giọng ca triển vọng’' đã đến rồi.”
Phòng phát sóng trực tiếp lúc này triệt để nổ tung, so với lúc trước càng dữ dội hơn nữa.
Đồng thời, số lượng người xem phát sóng trực tiếp lại tiếp tục tăng vọt, trở thành thời kỳ cao điểm nhất kể từ khi "Giọng ca triển vọng" được phát sóng, sợ rằng chỉ có trận thi đấu cuối cùng mới có thể sánh kịp.
MC Dịch Danh bối rối đứng đó, tình hình hiện trường hoàn toàn mất kiểm soát. Là một MC có kinh nghiệm, đã cứu rất nhiều tình huống. Nhưng mà tình huống ngày hôm nay, hắn thực sự không biết nên can thiệp như thế nào, chỉ có thể bất lực đứng đó.
Tả Đằng Phi thực sự muốn kết bạn với Lâm đại sư, nhưng trong tình huống này ông ta cũng đã kìm lòng lại.
Nếu Lâm lão sư không có bất kỳ xung đột nào với Anh Kim lão sư, ông ta ngược lại sẽ kết bạn ngay lập tức, nhưng bây giờ thì không phải lúc.
Anh Kim là người có thù tất báo, nếu như lại gần Lâm đại sư thì khó nói Anh Kim cũng sẽ trả thù mình luôn hay không.
Tề Minh lão sư thì không quan tâm, những người khác sợ Anh Kim chứ ông ta không sợ, trực tiếp vỗ tay khen ngợi nói: "Quả thực là tuổi trẻ tài cao, câu vừa nãy không nên xem mặt mà bắt hình dong là quá chính xác."
Lâm Phàm mỉm cười đáp: "Tề Minh lão sư quá khen, bây giờ là thời gian của thí sinh, là thời điểm để mọi người thưởng thức âm nhạc tuyệt vời. Nhưng mà tôi lại cùng Anh Kim lão sư làm mất thời gian của mọi người, ngược lại tôi vô cùng xin lỗi."
Nói xong lời này, Lâm Phàm xoay người rời đi, Vương Minh Dương cũng theo sát phía sau.
Tình huống còn lại không cần phải xem nữa, Ngô Hoán Nguyệt nhất định sẽ được thăng cấp.
Khi đi gần đến lối ra, Lâm Phàm quay đầu lại nói: "Anh Kim lão sư, bà là ban giám khảo. Mặc dù giữa chúng ta có một chút mâu thuẫn, nhưng hy vọng bà sẽ tiếp tục công bằng và chính trực."
Nói xong, Lâm Phàm hoàn toàn chuồn mất.
Để lại một mớ hỗn độn.
Nói tôi không có tương lai?
Nói tôi sẽ chịu thiệt thòi?
Nói tôi không hiểu bài hát tốt?
Nói sẽ gửi cho tôi thư luật sư?
Bây giờ nhường cho bà tự mình đối mặt khoảnh khắc lúng túng này đi, cuối cùng còn bổ cho bà thêm một đao, khiến bà rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Dù sao tôi cũng không phải người trong cái vòng này, để xem bà làm sao mà phong sát tôi.
Lúc này Anh Kim đang đứng ở ghế giám khảo, trong lòng như muốn sụp đổ. Vốn dĩ muốn cho tên này ở hiện trường phải đổ lễ, nhưng không ngờ cái tên này lại chặn hết đường lui. Khiến cho bà bây giờ tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đột nhiên, trong lòng Anh Kim thực sự muốn giết ai đó.
Khán giả tại hiện trường đồng loạt nhìn Anh Kim, camera đại ca thậm chí chiếu ống kính đến trước mặt Anh Kim, thậm chí còn quay cận cảnh khuôn mặt của bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận