Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 952: Ba giây

Lâm Phàm: “Ừ. Người là do tôi đánh.” Sau đó chỉ vào Trần Vận Y và Lạc Đan: “Hai người này là bạn tôi, hai người bạn của anh định giữ bạn tôi lại nên tôi ra tay dạy dỗ họ một trận.”
Trâu Thiên Phúc không nghĩ lần thứ hai mình gặp lại Lâm đại sư chính là vào hoàn cảnh này. Anh ta vô cùng khâm phục Lâm đại sư, quẻ tính kia quá chuẩn, mấy tháng trước ở thủ đô anh ta đã thành công lật ngược được một ván nên đến Thượng Hải chuẩn bị cảm ơn đối phương chu đáo.
Ngược lại bây giờ có hơi lúng túng.
“Đại thiếu gia, bọn tôi…” Thường thiếu gia lên tiếng, nhưng nói mới một nửa đã bị Trâu Thiên Phúc ngăn lại.
“Lâm đại sư chuyện kia tôi cám ơn anh. Mặc dù hai người này có hơi cao ngạo nhưng cũng là bạn bè sơ giao của Trâu Thiên Phúc tôi. Anh đánh họ là không nể mặt tôi, tuy nhiên anh là người có ân với tôi. Thế này đi, tôi so chiêu với anh một chút. Chỉ cần anh chịu được ba giây thì chuyện cũ tôi bỏ qua, tôi sẽ thay mặt họ nhận lỗi, xem như tôi không biết cách quản lý. Nếu như anh không đỡ được ba giây thì chuyện này tính ngược lại.” Trâu Thiên Phúc cởi áo khoác ra, ném sang một bên, để lộ cơ thể đầy cơ bắp.
Rất có tính uy hiếp.
Nhìn thấy cơ bắp Trâu Thiên Phúc, Lâm Phàm cười tươi: “Tập thể hình không tệ, xem ra cũng có chút bản lĩnh đó.”
Trâu Thiên Phúc cười nói: “Gia đình quân nhân, nếu không có chút bản lĩnh này thì bị cười chê rồi. Lâm đại sư thế nào, anh chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Con người của anh không tệ nhưng có vẻ thích gợi đòn, được thôi, tôi thỏa mãn yêu cầu của anh. Nhưng anh không được hối hận đấy nhé.”
Thường thiếu gia thấy có người dám coi thường Đại thiếu gia lập tức không phục, mắng: “Mày là cái thá gì? Đại thiếu gia là…”
“Câm miệng.” Trâu Thiên Phúc trừng mắt nhìn Thường thiếu gia: “Lâm đại sư có ân với tôi, anh muốn làm gì?”
“Tôi…” Thường thiếu lập tức cúi đầu, không dám nói thêm câu nào.
Gã không nghĩ thằng oắt này quen biết Đại thiếu gia, hơn nữa dường như quan hệ còn không tệ.
Nhưng mà thằng oắt này so tài với Đại thiếu gia, đúng là đang tự tìm đường chết.
Tại thủ đô ai mà không biết thực lực Đại thiếu gia trâu bò cỡ nào, một chọi mười chỉ là chuyện nhỏ, đợi lát nữa hắn sẽ biết ngay thôi.
Thật ra Trâu Thiên Phúc không muốn ra tay với Lâm Phàm nhưng anh ta là người coi trọng sĩ diện, dù hai người này chả ra gì nhưng nói gì đi nữa cũng là người mình, bị đánh như vậy mà mình không có biểu hiện gì thì cũng có chút mất mặt.
Vậy nên mới nghĩ ra cách này.
Trâu Thiên Phúc nói: “Lâm đại sư, anh cứ yên tâm, tôi sẽ nhẹ tay không để anh có chuyện đâu.”
Lâm Phàm cười xua tay: “Không cần, cứ đánh hết sức đi.”
Trần Vận Y lo lắng kéo ống tay áo Lâm đại sư: “Đại sư. Hay là đừng đánh nữa?”
Cô ấy thấy cơ bắp của đối phương, cảm thấy lo lắng, nếu trúng một quyền này không biết sẽ thế nào, Lâm đại sư gầy yếu như vậy sợ rằng sẽ không chịu nổi.
Trâu Thiên Phúc cười: “Hay lắm, vừa lúc tôi cũng muốn Lâm đại sư trải nghiệm thử, lúc tôi còn ở quân đội, một mình tôi đánh ngã mười mấy người. Mặc dù bị một vài vết thương nhỏ nhưng không ảnh hưởng gì lớn. Anh có thể chịu đựng được ba giây xem như cũng có chút bản lĩnh.”
Lâm Phàm liếc Trâu Thiên Phúc bằng một con mắt, tên này hơi bị ra vẻ quá rồi đấy.
Tôi có thể chịu được ba giây xem như có chút bản lĩnh á?
Nếu Điền Thần Côn nghe thấy chắc cười bể bụng luôn mất.
“Đại thiếu gia, anh cần kiềm chế một chút. Tôi cũng có một câu cho anh, nếu anh có thể chịu được ba giây, tôi cũng xem như anh lợi hại đó.” Lâm Phàm nói.
Hà Minh Huy vẫn đứng lặng yên một bên, vẻ mặt lúng túng. Hai người này đang làm cái quái gì vậy hả?
Cái gì mà cứ ba giây với không ba giây?
Muốn làm gì thì làm cho xong đi, ai thắng ai thua chẳng vậy? Chuyện này cũng phải giải quyết thôi, sao cứ phải lằng nhằng dây dưa như thế làm gì?
“Lâm đại sư chuẩn bị sẵn sàng, tôi đến đây.” Lúc này Trâu Thiên Phúc thay đổi, lập tức vung hai tay ra, bắp tay căng lên cuồn cuộn. Anh ta không muốn làm Lâm đại sư bị thương nên định trực tiếp bắt lấy, đè hắn xuống đất.
“Tốc độ khá nhanh đấy.” Lâm Phàm cười, né người sang một bên, chân bắt đầu di chuyển, bàn tay bất ngờ đặt sau lưng Trâu Thiên Phúc.
Ầm!
Đột nhiên Trâu Thiên Phúc ngã xuống đất.
Choáng váng!
Mắt Thường thiếu gia và Thân thiếu gia trợn tròn, chuyện gì đã xảy ra? Sao Đại thiếu gia ngã xuống đất rồi?
Trâu Đại thiếu gia nằm trên mặt đất, trong nháy mắt đầu óc ngưng hoạt động, chuyện gì vừa xảy ra, vì sao mình ngã xuống đất rồi?
Mẹ nó, Lâm đại sư là người có luyện võ.
Ngắn ngủi một giây, đầu óc Trâu Đại thiếu gia đã hoạt động trở lại.
Chắc chắn mình không phải là đối thủ của hắn, chiêu vừa rồi đã nói rõ. Nếu đứng lên không phục mà đấu tiếp nữa thì mình phải quỳ là cái chắc, khi đó mình sẽ chịu mất mặt.
Không được, nhất định phải nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận