Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 914: Hôm nay xảy ra một chuyện rất buồn nôn

Phố Vân Lý.
Trong cửa hàng.
Điền Thần Côn nghi ngờ nhìn hai người: “Các người sao vậy, sao vẻ mặt lại khó chịu như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Triệu Minh Thanh không trả lời Điền Thần Công mà nhìn về phía Lâm Phàm nói: “Lão sư, bọn họ thật sự quá ghê tởm, cái này chính là ăn cướp...”
“Cướp cái gì?” Điền Thần Côn nghi ngờ nói.
Triệu Minh Thanh tức giận nói: “Còn có thể là cái gì nữa? Chính là tài liệu giảng dạy mà lão sư sáng tác. Những người đó thật đúng là cặn bã, chưa có sự đồng ý cũng không có chút cống hiến nào lại muốn ký tên mình vào tài liệu giảng dạy mà lão sư sáng tác, bọn họ có mặt mũi gì mà làm thế chứ, tôi thấy, có lẽ bọn họ đã làm không ít chuyện như này rồi.”
Điền Thần Côn nghe xong lập tức bùng nổ: “Mẹ kiếp, vô liêm sỉ như vậy?”
Ngô U Lan vây quanh đứng ở một bên, cũng rất tức giận, tài liệu giảng dạy anh Lâm vất vả khổ cực sáng tác lại bị người khác cướp đoạt, đây là những gì con người có thể làm hay sao.
Điền Thần Côn nói tiếp: “Cậu có thể nhịn được à?”
Tâm trạng Lâm Phàm cũng khó chịu: “Nhịn cái rắm, những lão già này, nếu không phải nhìn bọn họ lớn tuổi hơn thì đã một quyền đánh chết bọn họ rồi, tôi đã sớm muốn giáo huấn cho bọn họ một trận. Việc này người khác có thể chịu đựng được nhưng tôi không thể chịu đựng được, hơn nữa nhìn thao tác của bọn họ hôm nay rất thành thạo, hiển nhiên bọn họ đã làm không ít thế này.”
Đinh đinh.
Lúc này, chuông điện thoại của Triệu Minh Thanh vang lên.
Triệu minh Thanh vừa nhìn, sắc mặt lập tức khó coi: “Lão sư, người của bộ giáo dục gọi điện đến.”
“Nghe.” Lâm Phàm nói ra.
Điện thoại kết nối, giọng của lãnh đạo ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến.
“Viện trưởng Triệu, chuyện này các người không nên kích động. Hiện tại tôi đang họp với bọn họ, chuyện này là bọn họ làm sai, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc để cho Lâm đại sư nhận được một lời giải thích thỏa đáng.”
Triệu Minh Thanh tức giận nói: “Ông nói việc này bọn họ không quá đáng à, căn bản không được sự đồng ý của lão sư tôi đã tự tiện ký tên và còn làm thí điểm mở rộng, việc này đơn giản là xem lão sư của tôi như không khí mà."
Người lãnh đạo: “Tôi biết, ông nói với lão sư của ông để ngài ấy yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ bảo bọn họ giải thích rõ ràng."
Triệu Minh Thanh: “Giải thích cũng được nhưng bây giờ bọn họ phải thu hồi tất cả tài liệu giảng dạy thí điểm, đồng thời hủy bỏ phần ký tên.”
“Cái này... Viện trưởng Triệu, chuyện này đã xảy ra rồi, nếu như thu hồi giáo tình và hủy bỏ ký tên thì chẳng phải là nói cho người khác biết là đã xảy ra chuyện sao? Ông cũng biết, những lão sư chuyên gia này cần nhất đó chính là thể diện, cái này không phải là muốn giết bọn họ sao. Tôi nghĩ tôi để bọn họ trịnh trọng đến xin lỗi Lâm đại sư rồi coi như bỏ qua chuyện lần này, tôi có thể cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa.” Người lãnh đạo khó xử nói.
Tại sao Lâm đại sư này lại khó giải quyết như vậy, nếu là người khác thì sớm đã bị thuyết phục rồi. Dù sao cho dù có một mình tên tuổi của hắn trên giáo trình cũng không bằng những lão sư chuyên gia đó kia mà.
Đồng thời còn có nhiều chỗ tốt hơn, ví dụ như địa vị tăng lên và biên chế rất cao, đây chính là điều mà mọi người đang theo đuổi.
Nhưng không ngờ người này lại dầu muối không ăn.
Đồng tử Triệu Minh Thanh hơi co rút, có chút không dám tin: “Ông cũng đồng ý chuyện này sao?”
Trong điện thoại người lãnh đạo có chút xấu hổ, không phải ông ta đồng ý với chuyện này, mà nó đã trở thành quy củ.
Hiện tại Lâm Phàm không muốn nói nhảm với đám người này nữa: “Tắt điện thoại, nói cho bọn họ biết, chờ chuyện này bị làm lớn lên đi.”
Lãnh đạo ở bên kia nghe được tiếng của Lâm Phàm: “Lâm đại sư, đừng kích động...”
Triệu Minh Thanh không nói thêm gì trực tiếp tắt điện thoại, lão sư nói tắt điện thoại thì tắt điện thoại, không cần suy nghĩ gì.
“Lão sư, bây giờ phải làm sao?” Triệu Minh Thanh hỏi.
Lâm Phàm cười ha hả: “Không phải bọn họ muốn chơi chiêu sao, vậy thì từ từ chơi cùng bọn họ, tôi cũng muốn nhìn xem bọn họ có thể làm gì tôi, vẫn muốn cướp đồ của tôi hay thật sự cho rằng tôi là người dễ bắt nạt?”
Mở Weibo ra.
Trước tiên công bố chuyện này ra ngoài để xem bọn họ có cái khỉ gió nào chống lưng, chọc phải mình thì tất cả bọn họ đều phải nằm sấp xuống.
“Hôm nay xảy ra một chuyện rất buồn nôn, tôi có sáng tác ba quyển tài liệu Trung y nhưng lại dưới tình huống tôi không hề hay biết mà bị người ta tự ý thêm tên tác giả vào, đã vậy còn thí điểm mở rộng. Chuyện này cực kỳ tồi tệ, uy hiếp và đưa ra lợi ích để dụ dỗ cũng không thể khiến tôi cúi đầu. Đồng thời,lãnh đạo bộ giáo dục cũng mặc kệ và nói đây là chuyện rất bình thường, chỉ cần tôi đồng ý thì sẽ có bồi thường đền bù tổn thất, tôi đếch cần đền bù tổn thất. Hôm nay tôi nói sự thật này ra vì không biết còn có bao nhiêu người trẻ tuổi tài hoa bị chiếm đoạt thành quả giống tôi...”
Lâm Phàm lạch cạch nhấn liên tục trên màn hình điện thoại, viết một thôi một hồi, rồi bảo Triệu Minh Thanh điều tra tên của mười người đòi thêm tên đồng tác giả vào là gì rồi viết hết tất cả vào bài đăng.
Gửi đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận