Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 319: Ngô Hoán Nguyệt tới cửa

Lúc này, một mùi hương xông vào lỗ mũi, giáo sư Lý ngửi thấy mùi hương này sắc mặt có chút thay đổi, ông cảm thấy mùi vị kia thật sự là quá hấp dẫn nhưng mà phần bánh này là hàng mẫu sao có thể ăn được, vì thế chỉ có thể nuốt xuống một ngụm nước bọt chịu đựng cái hương thơm câu dẫn lòng người này và nhanh chóng ghi chép vào sổ tay.
Rất nhanh, một phần bánh kếp nóng hổi đã ra lò.
Lâm Phàm lấy bánh kếp bỏ vào túi nilon và nói: “Xong rồi.”
Chủ nhiệm Chương đã rất quen thuộc với món bánh kếp này, ngửi thấy mùi hương thơm ngon của nó tự nhiên có thể kìm nén được nhưng mà đối với giáo sư Lý mà nói thì ông chưa từng được ngửi thấy loại mùi thơm giống như vậy, thậm chí vị giác của ông ấy còn không ngừng thôi thúc muốn cầm lấy bánh kếp nếm thử.
Nhưng mà ông ấy cố dằn lòng nhịn xuống sự thèm thuồng, đây là mẫu nghiên cứu nhất định phải mang về Bắc Kinh dùng thiết bị tân tiến nhất để phân tích.
Đồng thời đem toàn bộ quá trình này ghi chép lại, nhiệm vụ tiếp theo có chút nặng nề, cần ổn định lại tinh thần, nghiên cứu cho thật kỹ càng.
Giáo sư Lý nắm tay Lâm Phàm nói: “Lâm đại sư cảm ơn cậu.”
Lâm Phàm xua tay cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng tuy nhiên hắn thật sự rất muốn nói cho đối phương biết đừng lãng phí thời gian nghiên cứu, dù cho có tốn sức nghiên cứu thì cũng không ra được kết quả gì! Nhưng nghĩ đến việc người ta dẫu sao tuổi cũng đã cao, vất vả lắm mới có được chút hy vọng vậy nên muốn nghiên cứu thì cứ để ông ấy nghiên cứu cho thoả lòng mong ước đi.
Huống hồ chuyện này Lâm Phàm cũng không tự mình giải thích rõ ràng được vì thế chỉ có thể giả ngu cho qua chuyện thôi.
Không nghĩ tới một cái bánh kếp lại liên tiếp gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy thật sự khiến cho người ta vô cùng đau đầu
“Giáo sư Lý, hy vọng ông có thể thành công.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Giáo sư Lý hài lòng gật đầu:“Lâm đại sư, những nguyên liệu này có thể cho tôi lấy một ít để đem về làm mẫu thử được không?”
“Mời lấy tự nhiên.......”
Lần này giáo sư Lý tới đây mang theo đầy đủ công cụ, ông ấy tách từng nguyên liệu ra cho vào từng túi chuẩn bị mang về nghiên cứu thật kỹ.
Tình huống hiện tại, căn bản không cần suy nghĩ, kết quả cuối cùng chính là thất vọng, cái này nếu thật sự có thể nghiên cứu ra thì có thể nói là một bước lên trời.
Khi giáo sư Lý rời đi, ông ấy đã cố ý xin số điện thoại của Lâm Phàm phòng khi có chỗ nào không biết ông ấy sẽ lập tức gọi điện thoại hỏi.
Lâm Phàm cũng không từ chối ông ấy liền để lại một dãy số.
Chủ nhiệm Chương cảm giác giáo sư Lý không nắm chắc lắm, trang thiết bị của bệnh viện Nhân Hoà mặc dù không thể so sánh với trang thiết bị của bệnh viện Liên minh Thủ đô nhưng mà cũng không phải là quá kém.
Kết quả cuối cùng này chỉ sợ khó lòng giải quyết.
Chỉ là chủ nhiệm Chương cũng có suy nghĩ giống như Lâm Phàm, giáo sư Lý có hứng thú như thế ông ấy không muốn ngăn cản sự nhiệt tình của giáo sư Lý.
Giáo sư Lý rời đi cùng với Chủ nhiệm Chương.
Điền Thần Côn tiến lên phía trước: "Cậu cảm thấy giáo sư Lý có thể nghiên cứu ra được vấn đề gì không?"
Lâm Phàm cười cười: "Có thể nghiên cứu ra thì tốt rồi."
Điền Thần Côn đôi khi cũng sẽ suy nghĩ về việc bánh kếp này rốt cuộc là được làm ra thế nào, nhưng bây giờ ông thực sự không thể hiểu được, nguyên vật liệu dùng để làm bánh kếp cũng đều là do ông đi mua, ông còn không biết bên trong chúng thế nào được chắc?
Cuối cùng ông cũng công nhận bánh kếp này có lẽ thật sự là dựa vào tay nghề, cho dù không tin nhưng cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy thôi.
Lúc này, một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước cửa hàng.
"Lâm đại sư." Giọng nói lanh lảnh truyền đến, Ngô Hoán Nguyệt đội mũ, mặc váy liền thân xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Lâm Phàm thấy người tới thì sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Cô hôm nay sao lại rảnh rỗi mà ghé qua đây thế?"
Điền Thần Côn mỉm cười: "Chẳng lẽ là Hoán Nguyệt đến gặp Điền mỗ sao?"
Ngô Hoán Nguyệt cười ranh mãnh, sau đó bước vào cửa hàng: "Gần đây tôi đang thu âm bài hát, hôm nay kết thúc sớm nên tôi có thời gian ra ngoài, vì vậy tôi đến đây thăm Lâm đại sư và mọi người."
Điền Thần Côn rất nhiệt tình: "Tới đây, ngồi đi."
Lúc này, Ngô Hoán Nguyệt nhìn thấy Ngô U Lan, tuy trên mặt luôn nở nụ cười nhưng trong lòng lại hơi hơi có một tia biến hóa: "Lâm đại sư, em gái nhỏ nhắn xinh xắn này là ai vậy?"
Lâm Phàm mỉm cười, vừa định giới thiệu thì Ngô U Lan đã nâng khuôn mặt tinh xảo của cô lên và trả lời: "Tôi tên là Ngô U Lan, tôi giúp việc trong cửa hàng của Lâm đại sư. Cô tên là Ngô Hoán Nguyệt đúng không? Chúng ta cùng họ với nhau, nhưng tôi nhớ tới trong gia phả họ Ngô, chữ lót U ở phía trước, chữ lót Hoán ở phía sau, tôi hẳn là cao hơn cô một bậc."
Ngô Hoán Nguyệt bỏ mũ ra, một mái tóc dài xõa xuống, cười nhạt nói: "Chúng ta có lẽ không cùng huyết thống đâu, trong nhà chúng tôi, chữ lót Hoán phía trước, chữ lót U phía sau."
Ngô Thiên Hà kinh ngạc liếc nhìn cô gái, sau đó cười nói: "Nam bắc hai phương, họ Ngô là một họ lớn nên gia phả chắc hẳn là không giống nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận