Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1069: Anh là ai?

"A, các phóng viên tới rồi."
Các phóng viên khẳng định biết tin tức Lâm Phàm trở về, hắn ở Thanh Châu làm ra chuyện lớn như vậy, ai mà không biết cơ chứ.
Mã Thanh Châu đã khai hết với cảnh sát, ông ta có thể tự thú là nhờ nghe lời Lâm đại sư nói. Vậy rốt cuộc Lâm đại sư đã nói những gì, bọn họ đều vô cùng tò mò.
Cuối cùng, Lâm Phàm bị bao vây bởi các phóng viên.
Đối mặt với những vấn đề này, hắn không biết làm thế nào để mở miệng, cuối cùng chỉ có thể sử dụng một câu tóm tắt.
"Tất cả là vì tình yêu."
Phóng viên: ".... ”
Đây là lời giải thích gì chứ?
......
Ngày hôm sau!
Lâm phàm không cẩn thận lại xuất hiện trên trang đầu, hắn càng xuất hiện nhiều trên đầu trang thì trong lòng càng cảm thấy bế tắc.
"Lâm đại sư rời khỏi Thanh Châu, hàng ngàn người dân ra sân bay đưa tiễn, cảnh tượng vô cùng khí thế khiến mọi người chấn động.”
"Trước khi chia tay, Lâm đại sư kêu gọi người dân Thanh Châu theo dõi weibo, tôi thân là tiểu biên tập báo Thanh Châu, tôi mở đầu bấm theo dõi."
...
Cư dân mạng ở Thượng Hải..
"Người tuyệt nhất Thượng Hải chúng ta."
"Lầu trên nhầm rồi, Lâm đại sư chính là người Trung Châu, không phải người Thượng Hải chúng ta."
"Mẹ kiếp, nhãi ranh như cậu thì hiểu cái gì chứ, tôi chuẩn bị giới thiệu con gái xinh đẹp như hoa nhà tôi cho Lâm đại sư. Sau này cậu ấy ở rể nhà tôi thì chính là người Thượng Hải."
"Cút đi, lâm đại sư trâu bò như vậy, con gái nhà ông có thể gả đến sao. Bây giờ tôi muốn đẻ con, nhất định phải đẻ con gái, không phải con gái thì tôi không cho đẻ. Đợi đến lúc nó trưởng thành sẽ lập tức giới thiệu cho Lâm đại sư."
"Lầu trên đang hố con gái mình sao, ông cũng không sợ chênh lệch tuổi tác quá lớn à. Đến lúc đó, Lâm đại sư cũng sắp bốn mươi rồi."
"Tuổi tác không thành vấn đề, tôi vui vẻ là được."
Hắn cũng đành bó tay với mấy bình luận trên mạng, đôi khi quá nổi tiếng cũng là một loại bi ai.
Nhìn đi, nhìn kỹ đi.
Phải được mọi người ủng hộ thì mới có đãi ngộ như này nha.
Nhưng cũng phải nói, dân Thanh Châu rất tốt, bọn họ quả nhiên theo dõi Weibo của hắn, cho nên lượng fan đã tăng vọt lên sáu triệu. Thử hỏi nếu là bạn có thấy khiếp sợ không?
Hơn nữa bọn họ cũng không phải fan ảo mà là fan thực sự.
Chơi điện thoại một lát khiến Lâm Phàm cảm thấy vui sướng.
Vài ngày sau.
Sự tình dần dần ổn định lại, cuộc sống cũng khôi phục bình thường, về phần chuyện bên Thanh Châu đương nhiên là giao cho người ta giải quyết.
Mà trong khoảng thời gian này, Tần cục trưởng cũng gọi điện thoại cho hắn, giọng điệu ông rất kinh ngạc cũng không dám tin, thậm chí còn có chút hâm mộ. Suy cho cùng Mã Thanh Châu ở Thanh Châu là ai cơ chứ? Đó là con cá lớn đứng đầu thời giới ngầm ở đây.
Cũng bởi vì Lâm Phàm đi Thanh Châu một chuyến khiến cho người ta bỗng nhiên ra tự thú. Ông ta biết, xem như lần này Trần Xương Bình ông ta đã lập được đại công, hơn nữa còn là công lao cực kỳ lớn, không giống bình thường.
Trần Xương Bình cũng chủ động gọi điện thoại cho hắn một lần, tích cực mời Lâm Phàm nếu có cơ hội trở lại Thanh Châu. Trong mắt Trần Xương Bình, nếu không nhờ Lâm đại sư thì cũng sẽ không có chuyện này xảy ra.
Đương nhiên Lâm Phàm cũng vui vẻ đồng ý, chỉ là khi nào thì đi thì lại là một chuyện khác.
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm đã tới từ sớm, sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, tùy ý chơi điện thoại. Mà trên màn hình điện thoại lúc này đang hiển thị một bản đồ có một điểm sáng đang nhấp nháy.
"Cũng có chút máu mặt đấy, hổ lớn lại là người Thủ đô." Lâm Phàm lẩm bẩm.
Hắn tìm nguồn gốc của sim điện thoại kia, nhưng không tìm được bất cứ thông tin nào.
Bây giờ muốn mua sim điện thoại phải dùng tên thật, nhưng vẫn còn rất nhiều sim rác.
Hắn gọi điện thoại đi.
Có lẽ vẫn trong trạng thái tắt máy.
Nhưng lúc này, điều khiến Lâm Phàm kinh ngạc chính là hắn gọi được đến số điện thoại này.
Không lâu sau, bên kia chủ động kết nối nhưng lại không có ai nói chuyện.
Lâm Phàm bắt đầu đấu võ mồm: "Này này, rốt cuộc anh là ai, nói tên đi rồi tôi đi tìm anh chơi một chút. Sao lại không nói lời nào, sao anh nhát gan như vậy chứ? Lâm đại sư tôi làm người chính trực, chưa bao giờ bắt nạt người khác, anh còn sợ tôi có thể làm gì anh sao?”
"Nói chuyện đi, câm rồi à? Anh không muốn báo thù cho đàn em của mình sao?”
Lâm Phàm nói rất nhiều, nhưng đối phương lại không trả lời, điều này làm cho Lâm Phàm rất tức giận: "Mẹ kiếp, coi như anh giỏi. Anh nhớ kỹ cho tôi, sau này mỗi tối tôi đều gọi cho anh khiến anh không ngủ được. ”
Lúc này, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của người đàn ông.
"Cậu là ai?"
Lâm Phàm sửng sốt hỏi lại: "Anh là ai? ”
"Cậu là ai thế? Cậu không biết tôi là ai mà còn gọi điện thoại cho tôi, cậu là ai?"
"Vậy anh là ai?"
...
Câu “anh là ai' liên tục hỏi đi hỏi lại, Lâm Phàm thầm mắng “đệch mợ” trong lòng, sau đó hắn trực tiếp cúp điện thoại: "Đồ thần kinh. ”
Ngô U Lan nhìn Lâm Phàm, hỏi: "Anh Lâm, làm sao vậy? ”
Lâm Phàm lắc đầu: "Không có việc gì, tôi vừa nói chuyện điện thoại với một tên thần kinh. Tôi nói bây giờ mọi người đều làm sao vậy, tôi hỏi anh ta là ai mà anh ta không nói cho tôi biết. Sao giữa người với người với nhau mà anh ta có lòng phòng bị lớn như vậy? ”
Ngô U Lan hé miệng cười, cô cũng không biết nên trả lời anh Lâm như thế nào, vấn đề này thật thâm sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận