Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 392: Dạy nấu ăn

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Điền Thần Côn: “Khi nào tên nhóc nhà cậu quay lại thế? Khách hàng tìm cậu quá trời luôn rồi nè.”
Lâm Phàm cười: "Nhanh thôi! Chỉ mấy ngày nữa thôi.”
Điền Thần Côn: "Được rồi! Nếu cậu còn không trở về thì chỉ sợ những người này sẽ đập tiệm mất thôi.”
Sau khi cúp điện thoại, hắn cười một tiếng. Đám khách hàng này chắc là nhớ tới bánh kếp của mình. Mấy ngày nay bọn họ không được ăn nên tìm Thần Côn để hối thúc đây mà .
Hắn chào hỏi cha mẹ một tiếng rồi ra ngoài, sau đó xuống dưới lầu gọi điện thoại cho Bạch Kha.
Bạch Kha: "Phàm tử, sớm như vậy đã gọi cho mình là có chuyện gì sao? ”
Nghe giọng điệu này có vẻ như cậu ta ta vẫn còn đang ngủ. Chính mình không được ngủ, sao có thể để cho cậu ta được ngủ chứ: "Mau dậy đi! Đến quán cơm thôi! Cậu không muốn học tuyệt thế thần công à?”
Bạch Kha vừa nghe thấy học nấu ăn thì lập tức lấy lại tinh thần: "Tới đây, tới đây...”
Cậu ta muốn học nấu ăn đến sắp điên rồi, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ mặt của hai bàn thực khách tối hôm qua thì ngay cả ngủ cậu ta cũng ngủ không yên. Hai món ăn kia cậu ta chưa từng nếm qua nhưng nhìn vẻ mặt của các thực khách lúc đó cũng có thể nhìn ra được.
Chắc chắn là món ăn tuyệt đỉnh.
Đến tiệm cơm.
Bạch Kha đứng ở ngoài cửa chờ đợi. Khi nhìn thấy bóng dáng Lâm Phàm, cậu ta lập tức hưng phấn chạy tới như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng hấp dẫn.
Lâm Phàm cười nói: "Nhìn cậu gấp gáp quá đấy! Hôm nay câu học món ăn đầu tiên trước đi, thế nhưng cậu phải để ý một chút, mấy ngày nữa mình sẽ trở về Thượng Hải rồi.”
Bạch Kha vỗ ngực: "Cậu yên tâm đi, mình tuyệt đối sẽ học hành nghiêm túc. Có một vị đại sư phụ như cậu dạy dỗ, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Tiểu Yến ở trong quán dọn dẹp, đồng thời mua không ít đồ ăn về. Lúc này nhìn thấy Lâm Phàm thì lộ ra vẻ mặt tươi cười. Bạn bè của Bạch Kha cô cũng biết một chút, nhưng chỉ là mấy người bạn nhậu mà thôi. Còn Lâm Phàm trước mắt này, tuy rằng tối hôm qua chỉ trò chuyện một lúc nhưng cô nhìn ra được, người này và Bạch Kha là bạn bè thật sự.
Bạch Kha có thể có bạn bè thật lòng, điều này làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ.
Bên trong nhà bếp.
Lâm Phàm thay quần áo, buộc tạp dề, rửa tay, đồng thời rửa sạch nồi.
"Món ăn hôm nay mình dạy cậu chính là món 'đậu phụ hộp' tối hôm qua. Món ăn này là do Lưu Tuấn Anh, một người làm đậu phụ cải tiến vào thập niên 1940. Đồng thời 'đậu phụ hộp’ này còn có cái tên khác là 'hộp vàng nạm bạch ngọc.' Lâm Phàm chậm rãi nói.
Bạch Kha sửng sốt: "Phàm tử, Lưu Tuấn Anh này là ai vậy? Sao có thể nghiên cứu ra món ăn ngon như vậy?”
Lâm Phàm hơi sững sờ, hắn cũng không biết Lưu Tuấn Anh này là ai. Những thứ này đều là kiến thức trên bách khoa toàn thư, hơn nữa hắn còn có một thắc mắc: "Trước kia cậu đã từng thấy qua món ăn này chưa?”
Bạch Kha lắc đầu: "Chưa từng thấy qua. Tuy rằng mình không phải đầu bếp chân chính, nhưng trong danh sách các món ăn hình như không có món ăn này. Hơn nữa tối hôm qua sau khi trở về, mình còn lên mạng tìm kiếm một chút nhưng cũng không có thấy món ăn này.”
Đến bây giờ hắn cũng không biết bách khoa toàn thư này đến từ đâu. Hơn nữa trên đó có một ít kiến thức hắn cũng không hiểu. Ví dụ như ca sĩ 'Vương Phi' thể hiện bài 'Bầu trời', hắn đã đi điều tra qua, căn bản không có ca sĩ này. Như vậy người tên Lưu Tuấn Anh ghi lại trên bách khoa toàn thư này khẳng định cũng không có.
"Chắc là món ăn này không còn thịnh hành nên không có mấy người biết. Bây giờ chúng ta vẫn là nên tập trung học nấu ăn đi." Hắn nghĩ mãi cũng chỉ có thể nói như vậy.
Bạch Kha bây giờ một lòng muốn học nấu ăn nên cũng không để ý đến chuyện này.
Tiểu Yến đã mua toàn bộ nguyên liệu để làm “đậu phụ hộp” và để đống ở một bên. Giờ phút này, cô cũng đứng bên cạnh Lâm Phàm, trong tay cầm bút và giấy để ghi chép những gì Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm cầm nguyên liệu trong tay, sau đó gật gật đầu: "Một món ăn có ngon hay không thì ngoại trừ tay nghề của đầu bếp ra, còn phải xem nguyên liệu có tươi ngon hay không. Tôm và thịt lợn này nhất định phải chọn kỹ, ngàn vạn lần không thể lấy loại thịt ôi thiu, bằng không sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với mùi vị của món ăn.”
Bạch Kha ở một bên gật đầu. Giờ phút này Lâm Phàm giống như một thầy giáo, còn Bạch Kha chính là học sinh, ngoan ngoãn đứng một bên nghe thầy giáo dạy dỗ.
"Thịt lợn phải chọn thịt lợn mỡ nạc xen kẽ. Phần mỡ này vào miệng sẽ tan ngay, phần nạc có thể duy trì sức dai, tăng thêm cảm xúc." Hai tay Lâm Phàm không dừng lại, bỏ đầu tôm, rút sợi gân tôm ra, chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu.
Bạch Kha nhìn không chớp mắt, rất sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Đối với cậu ta mà nói, Phàm tử có thể dạy cho mình món ăn này thật sự là quá tốt.
Học trò muốn học được tay nghề từ sư phụ thì nhất định phải xem sư phụ có nguyện ý dạy hay không. Hiện tại Lâm Phàm đang chậm rãi dạy dỗ, hoàn toàn cẩn thận tỉ mỉ, nói cho cậu ta nghe toàn bộ bí mật bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận