Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 677: Khẩu quyết hoạ pháp

Bấy giờ Lâm Phàm xua tay nói: “Được rồi, yêu cầu của các con quá nhiều, lão sư không thể thỏa mãn hết được. Vậy thì để lão sư tự do phát huy nhé.”
Bày dụng cụ lên vẽ lên bàn.
Lâm Phàm nhấc một cây bút nói: “Lịch sử quốc họa rất dài, đã trải qua rất nhiều triều đại. Trong thời gian này xuất hiện vô số danh nhân. Quốc họa chia thành ba loại lớn: vẽ nhân vật, vẽ sơn thủy và vẽ hoa điểu. Hôm nay lão sư sẽ kết hợp cả ba đối tượng lại với nhau, vẽ thành một bức tranh đẹp, được không nào?”
“Dạ.” Bọn trẻ vui vẻ trả lời.
Trong phòng trực tiếp.
“Đỉnh, Lâm đại sư làm đầy đủ bài tập nha, chí lý chí lý.”
“Vẽ cả ba loại vào một bức tranh, đơn giản nhưng rất kinh khủng, ngồi hóng kiệt tác của Lâm đại sư.”
“Không biết Lâm đại sư sẽ vẽ ra gì nhỉ.”
Lão già thích vẽ tranh nói: “Yêu cầu của Lâm đại sư không đơn giản, lão già tôi đã nghiên cứu tranh sơn thủy cả đời nhưng không có tìm hiểu vẽ nhân vật và hoa điểu. Theo tôi được biết, am hiểu hai thứ đã có thể trở thành một trong những đại sư hàng đầu rồi, còn am hiểu cả ba loại tất nhiên là chuyện không thể.”
“Đỉnh, đại sư lầu trên nói có lý.”
“+1.”
“Dù tôi không hiểu quốc họa nhưng tôi biết tập trung một loại đã là không hề dễ, muốn chuyên hai loại chỉ sợ có lòng mà không có sức.”
“Tôi phát hiện mọi người bị gì đó, Lâm đại sư đang vẽ tranh chơi với mấy đứa nhỏ, mấy người làm gì thảo luận nghiêm túc vậy.”
Lúc này Lâm Phàm lên tiếng:
“Quốc họa có khẩu quyết họa pháp, các con phải học thuộc cho kỹ.”
“Trước khi vẽ cần định hình, vẽ từ rễ cây lên trước, sau đó nối những nhánh cây ra, chấm mực vào ngọn cây, nét mực phải mảnh đều, xanh đỏ phải tinh khiết.”
Cổ tay Lâm Phàm khẽ nhúc nhích, bắt đầu vẽ lên giấy, hạ bút như thần. Trong lòng hắn nắm rõ, đối với kiến thức của Bách Khoa Toàn Thư chỉ cần suy nghĩ trong lòng sẽ có thể vẽ ra lên giấy.
Khán giả trong phòng trực tiếp sôi trào.
“Nể quá! Bá đạo thật, vừa lên tiếng là biết không tầm thường. Nhưng mà khẩu quyết kia sao tôi chưa bao giờ nghe thấy nhỉ?”
“Nghe cái cóc khô, anh có vẽ tranh đâu mà biết. Tôi đã vào internet tìm kiếm cũng không thấy, cái này do Lâm đại sư tự nghĩ ra à?”
“Đào đại sư ơi, ông còn đó không? Có thể giải thích đây là gì không vậy?”
Lúc này ‘Lão già thích vẽ tranh’ đang suy tư, khi ông ta nghe được khẩu quyết này thì cả người trầm ngâm, có cảm giác khẩu quyết này không bình thường, thông tục dễ hiểu nhưng vẫn rất rõ ràng trật tự.
Ừm, đúng là ghê gớm thật.
Khi thấy Lâm đại sư đã vẽ ra đồ án, ông ta khẽ cau mày, có chút không hiểu. Bây giờ người trong phòng trực tiếp đang hỏi thăm ông ta, thân là một đại sư tất nhiên ông ta muốn trả lời.
“Tôi chưa từng nghe qua khẩu quyết do Lâm đại sư nói ra, nhưng ý rất thông tục dễ hiểu, không thể không nói rất quan trọng đối với người mới học quốc họa. Trong đó đã bao hàm những điều cần chú ý trong quốc họa, rất đáng được tham khảo đó.” Đại sư quốc họa Đào Thế Cương nói.
“Úi chà, không nghĩ Lâm đại sư có bản lĩnh như vậy, vừa mới lên tiếng đã nói ra thông tin quan trọng.”
“Đào đại sư, ông thấy Lâm đại sư vẽ thế nào?”
Đào Thế Cương nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa nhìn ra, nhưng mà cách Lâm đại sư cầm bút có vẻ không đúng. Người chuyên nghiệp khi cầm bút sẽ là hai khớp giữa ngón trỏ từ bên trong đè chặt bút, dùng đốt đầu tiên ngón giữa bám chặt vào cây bút, ngón trỏ và ngón giữa đè chặt thân bút...”
“Đã học thêm kiến thức, Đào đại sư không hổ là đại sư, xem tiết mục dạy học này tôi cũng được mở mang không ít.”
“Tôi cũng cảm thấy cách Lâm đại sư cầm bút hơi sai sai, cách Lâm đại sư cầm bút là ngón trỏ đè lên mặt bút, dường như đè rất chặt.”
“Chúng ta đừng nói ra nói vào nữa, Lâm đại sư đâu phải đang vẽ chuyên nghiệp đâu. Bây giờ anh ấy đang dạy bọn nhỏ vẽ tranh, đây là chuyện tốt mà, chờ sau khi Lâm đại sư vẽ xong, mọi người thảo luận với Lâm đại sư không phải tốt hơn sao?”
“Cũng đúng nhỉ? Mọi người nhìn đi, Lâm đại sư đang vẽ tiếp tranh sơn thủy kìa.”
“Vẽ nhanh ghê. Lâm đại sư chơi lớn rồi, dám vẽ hai loại một lúc. Cái này cao cấp quá đi.”
“Cho dù không phải lĩnh vực mình am hiểu, Lâm đại sư cũng thích khoe khoang cho người ta biết. Với tạo hình này, tôi cho max điểm.”

Lúc này Lâm Phàm càng vẽ càng quen tay, tốc độ càng lúc càng nhanh. Hắn đã sớm phác họa tổng thể một bức tranh trong đầu mình.
Ba loại Tinh – Khí – Thần tuy rất nguy hiểm nhưng trong trường hợp đang tập trung sự chú ý có thể dung nhập tinh khí thần này vào trong tác phẩm. Chỉ cần ai nhìn lần đầu tiên cũng sẽ có cảm giác tác phẩm này rất sống động.
Đào Thế Cương xem trực tiếp, bên ngoài có người gõ cửa nên ông ta cần phải ngừng lại một chút.
“Vào đi.”
Khi thấy người đến, Đào Thế Cương mỉm cười: “Sao Nguyệt lão ca đến đây vậy?”
Nguyệt lão ca chính là Nguyệt Thu Cư Sĩ, đây không phải là tên thật mà là một danh hiệu trong giới quốc họa, người này có tài nghệ khá cao ở dòng tranh hoa điểu, có thể nói là số một số hai trong nước.
“Anh Đào, anh đang làm gì vậy?” Nguyệt Thu Cư Sĩ hỏi.
Đào Thế Cương cười nói: “Trước khi vẽ tranh tôi xem trực tiếp để ngưng kết tinh khí thần, vừa lúc có một nhóm nhỏ đang vẽ quốc họa, tôi xem thử đó mà. Anh có chuyện gì mà đến tìm tôi ở bộ dạng này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận