Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 948: Lâm đại sư, không ngờ anh đến thật

Khách sạn Hilton.
Trần Vận Y và Lạc Đan bị giam trong một phòng khách sạn, lúc này gương mặt hai người lo lắng, sợ hãi.
“Vận Y, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lạc Đan sợ sệt hỏi.
Trần Vận Y đang hoang mang lo sợ: “Mình mới điện thoại cho Lâm đại sư, anh ấy sẽ đến giúp chúng ta.”
Lạc Đan không tin nói: “Chúng ta không thân thiết với Lâm đại sư, dựa vào đâu mà người ta phải giúp bọn mình, chưa kể hình như người lần này có vai vế không nhỏ. Ông chủ dặn dò chúng ta ngoan ngoãn một chút, nếu không chúng ta sẽ chết chắc.”
Trần Vận Y lắc đầu: “Không đâu, bất kể người nào mình cũng không đồng ý, chắc chắn chúng ta phải rời khỏi chỗ này.”
“Nhưng ở ngoài…”
Chưa kịp nói dứt câu.
Cửa phòng đã bị mở ra.
Hai người giật mình, cảnh giác nhìn cửa ra vào.
Trần Vận Y thấy ông chủ, van xin: “Ông chủ, xin ông thả bọn tôi ra, bọn tôi không muốn tiếp khách đâu.”
Các cô gia nhập công ty giải trí Vân Thiên, ông chủ Hà Minh Huy nhìn hai người, giọng điệu nghiêm khắc: “Các người đừng nói chuyện này nữa, chắc chắn phải tiếp, người tới là người có quyền thế. Đừng nói tôi không nhắc các cô, không chỉ các cô không chọc nổi mà cả tôi cũng không dám trêu vào.” Sau đó hắn ta hiền lành nhẹ nhàng nói: “Vận Y, Lạc Đan, các cô gia nhập giới này thì đã phải biết trong giới này nếu các cô không có tiền thì phải có chỗ dựa, nhưng các cô chẳng có thứ nào thì làm sao phát triển nổi. Nghe lời tôi, các cô cứ xem như bị bóng đè đi. Đợi sau này các cô nổi tiếng rồi thì còn ai để ý mấy chuyện này nữa, có đúng không nào?”
Trần Vận Y lắc đầu: “Ông chủ, chúng tôi không làm được không?”
Hà Minh Huy: “Không làm? Các cô xem đây là chợ bán thức ăn à? Nói không làm thì không làm? Tôi cho các cô biết, các cô đã ký hợp đồng phải tuân thủ vô điều kiện mọi sắp xếp của công ty. Nếu các cô vi phạm thì phải dùng số tiền khổng lồ bồi thường phí vi phạm hợp đồng, hai người chẳng qua chỉ là hai đứa nhỏ nghèo khổ vắt mũi chưa sạch, lấy tiền đâu ra để đền đây?”
“Cô nói chuyện với họ đi, tôi phải đi đón khách quý.” Hà Minh Huy nói.
Cả đám rời đi.
Chỉ để lại người quản lý.
“Chị Lưu, chị giúp bọn em với.” Trần Vận Y khóc lóc kể lể.
“Haizz.” Chị Lưu lắc đầu: “Không phải chị không muốn giúp nhưng chị không thể làm được. Các em phải biết rằng, chuyện này ai cũng phải trải qua. Các em không quyền không thế mà đâm đầu vào giới giải trí này thì cũng phải tính trước được chuyện này rồi, với lại các em muốn gia nhập vào ngành này vì cái gì? Tất nhiên là để nổi tiếng, muốn nổi tiếng thì phải trả giá. Các em nhìn đi, những người đang làm mưa làm gió hiện nay, ai mà không phải trải qua chuyện này, các em nghĩ đúng không? Muốn lắc mình biến hoá thì không thể không trèo cao được.”
Trần Vận Y và Lạc Đan cúi đầu im lặng, bình thường các cô hay nói đùa, không nghĩ đến có một ngày chuyện đó xảy ra với các cô, đã vậy còn không ai có thể giúp đỡ các cô cả.
Chị Lưu an ủi: “Được rồi, các em đừng vậy nữa, đôi khi có chỗ dựa cũng tốt. Phụ nữ mà, đằng nào chả bị người ta đè, ai đè mà chẳng giống nhau, có đúng không?”
Trần Vận Y và Lạc Đan ngẩng đầu nhìn chị Lưu, các cô không nghĩ chị Lưu có ý nghĩ như vậy.
Kinh khủng, thật sự rất kinh khủng.

Một chiếc Hummer rách nát dừng ven đường.
Nhiều người đi ngang qua lắc đầu ngao ngán, cảm giác Lâm Phàm chính là kẻ phá của, một chiếc xe oách như vậy mà phá đến nát thế này là biết gan lớn cỡ nào.
“Chắc là ở đây.” Dựa vào địa chỉ Trần Vận Y vừa nói, chắc là ở chỗ này.
Tuy nhiên vào thang máy cần phải có thẻ lên tầng khiến hắn hơi bối rối, nhưng cũng may có một dì tạp vụ phía sau bước đến.
“Chào dì, ngại quá. Cháu ở lầu 15 nhưng quên mang thẻ phòng, nhờ dì quẹt giúp cháu với nha. Cám ơn dì.”
Với dáng vẻ tự nhiên của mình, tất nhiên nhân viên khách sạn sẽ không nghi ngờ gì cả, nhiệt tình quẹt thẻ lên thang máy giúp hắn.
Mãi cho đến tầng 15.
Lâm Phàm đến phòng 1504.
Lúc này, trước cửa phòng có một người đàn ông đứng cau mày: “Cậu tìm ai?”
Lâm Phàm cười nói: “Tôi tìm Trần Vận Y.”
Người đàn ông không biết người trước mặt: “Không có, cậu tìm nhầm rồi.”
Nhưng lúc này trong phòng vang lên tiếng nói: “Lâm đại sư, tôi ở trong nè, tôi đang ở trong.”
Lâm Phàm vui vẻ nói: “Anh nghe kìa, người đang ở bên trong mà.”
Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho ông chủ nhưng đang gọi thì điện thoại đã bị giật đi, vừa định lên tiếng đã phát hiện cơ thể mình không thể nhúc nhích được.
Lâm Phàm thổi thổi ngón tay: “Quả nhiên Trung y thật mạnh mẽ, cái chiêu điểm huyệt này đáng tin ghê.”
Trần Vận Y mở cửa phòng, thấy Lâm đại sư vui đến phát khóc: “Lâm đại sư, không ngờ anh đến thật.”
Lâm Phàm bước vào phòng, cười: “Cô đã gọi điện thoại nhờ tôi giúp, tôi không thể không tới đúng không? Bây giờ không sao rồi, có thể rời đi.”
“Vận Y, đây là ai vậy?” Chị Lưu quản lý nhìn thấy Lâm Phàm thì hơi ngạc nhiên, dường như nghĩ đến gì đó sau đó nhìn Trần Vận Y: “Các em có biết các em làm vậy là sẽ có chuyện lớn đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận