Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1120: Trông coi

Không biết qua bao lâu.
Tất cả mọi người đã xem bức tranh xong rồi, Trịnh Trọng Sơn không khỏi cảm thán nói: “Nếu lão Lâm tặng cho tôi một bức giống như bức tranh này thì tốt biết bao.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ không hề nể mặt phản bác lại: “Lão Trịnh đừng nghĩ nữa, về mặt giá trị thì bức tranh này đã vượt qua mọi thứ rồi. Nói quá lên thì cho dù gọi nó là quốc bảo cũng chưa đủ. Tôi nghĩ là sau vài thập niên hoặc sau vài trăm năm, bức tranh này sẽ được gọi là danh họa lịch sử, giá trị của nó sẽ vượt qua tất cả những bức tranh khác, đây có thể là bức tranh có thể truyền lưu muôn đời đấy."
Đào Thế Cương gật đầu, mặc dù đánh giá này rất cao nhưng đó cũng là lời thật lòng, bức tranh này đã đạt được tiêu chuẩn đó.
Trịnh Trọng Sơn gật đầu: “Tôi biết mà, bức tranh này tất nhiên không phải một người có thể độc chiếm được, tôi cũng chỉ nghĩ mà thôi. Càng tiếp xúc với Lâm lão đệ thì càng cảm nhận được sự thần bí khó lường, vốn cho rằng hắn chỉ vẽ tranh như chúng ta cũng đã là đỉnh cao rồi, không ngờ khi so sánh với bức tranh này thì những bức tranh kia thì coi là gì chứ?”
Một người trong số những đại sư hiệp hội nói: “Đời này tôi có thể nhìn thấy bức tranh này đã đủ rồi, không biết chín bức tranh sau đó của Lâm đại sư sẽ như thế nào nữa?”
Trịnh Trọng Sơn lắc đầu: “Các người đừng nghĩ nhiều như vậy, bức tranh này đã kinh điển rồi, cho dù mang bức tranh này tham gia triển lãm tranh quốc tế kia cũng có thể chiếm vị trí đầu. Thậm chí đặt những tác phẩm nước ngoài kia so với nó chỉ sợ cũng là đang trèo cao mà thôi.”
"Cũng đúng, vẽ tranh cũng có cảm tình trong đó, một bức tranh như vậy cả đời có lẽ cũng chỉ có một bức. Về phần chín bức tranh tiếp theo, nhất định sẽ không có cách nào vượt qua bức tranh này được.” Đào Thế Cương nói, theo ý nghĩ của ông thì vẽ ra một bức tranh đỉnh cao không chỉ dựa vào kỹ năng hội họa, mà còn có liên quan rất lớn đến hoàn cảnh và tâm trạng lúc đó.
Lúc này, Trịnh Trọng Sơn có chút khó xử: “Các người nói xem, bây giờ nên làm gì? Làm sao bảo quản được bức tranh kinh điển này đây? Nếu chúng ta tùy tiện đặt ở đâu đó thì chắc chắn chúng ta sẽ ăn ngủ không yên, nếu như bị người ta phá hỏng hoặc là bị người ta trộm mất thì đó sẽ là tổn thất lớn đó nha.”
Đào Thế Cương gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng đang suy nghĩ chuyện này, không bằng chúng ta tìm một công ty bảo hiểm đi, Bức tranh này không thể để lại hiệp hội cũng không thể để ở chỗ bất cứ người nào được. Hơn nữa đây còn là một bức tranh lớn thế này, bây giờ vẫn chưa khô mực, tôi nguyện ý ở lại chỗ này trông coi đến lúc mực khô đi.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ cũng lập tức đáp lại: “Lão Đào, cơ hội này cũng không thể để cho một mình ông, tôi cũng muốn ở lại đây trông coi.”
“Tôi cũng nguyện ý ở lại trông coi.”
“Tôi cũng ở lại chỗ này.”
Giờ phút này mọi người đều là trăm miệng một lời, bọn họ đã chứng kiến bức tranh này ra đời, tất nhiên phải xem thêm vài lần. Nếu không thì phải đợi đến lúc triển lãm tranh quốc tế mới có thể thấy được.
Trịnh Trọng Sơn cũng không muốn rời đi: “Vậy tất cả mọi người ở đây chờ đi, còn tôi sẽ đi liên hệ với bên bảo hiểm, để bọn họ tranh thủ thời gian đến đây. Tiếp đó nhanh chóng tiến hành niêm phong và cất kho, nhất định không được xảy ra sai sót nào."
"Này, lão Lâm đi đâu rồi? Tôi phải đi xem tình hình cậu ta thế nào rồi, đừng vì quá mệt mỏi mà làm hại thân thể.” Lão Trịnh nói.
Đào Thế Cương lắc đầu: "Vừa rồi vẫn còn thấy ở bên ngoài, nháy mắt đã biến mất, nhất định là đi dạo rồi."
...
Ngày hôm sau!
Hiệp hội Quốc họa đã rất sôi nổi.
Ngay từ sáng sớm, các thành viên của hiệp hội đã đứng ở bên ngoài phòng vẽ tranh!
Có một số người khi nhìn thấy tình huống này thì có chút không hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra?
Bọn họ rất ít khi nhìn thấy tình huống này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không lành. Sau đó bọn họ lần lượt đi đến và muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ở bên ngoài, những đại sư đã nhìn thấy sự ra đời của ‘Lạc Thần Phú Đồ’ ngày hôm qua đều không nỡ rời đi. Sáng sớm đã đợi ở đây, bọn họ muốn xem lúc này Lâm đại sư sẽ sáng tác ra tác phẩm nào nữa.
Đối với bọn họ mà nói thì Lâm đại sư thật sự rất lợi hại, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì khó có thể tưởng tượng được.
Nhất là ngày hôm qua khi công ty bảo hiểm đến, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Hội trưởng Trịnh lập tức yêu cầu công ty bảo hiểm đến bảo vệ bức tranh này với tiêu chuẩn bảo vệ cao nhất. yêu cầu bảo vệ nó giống như là quốc bảo. Lúc ấy có hơn mười người hộ tống bảo vệ bức tranh, hơn nữa Trịnh Trọng Sơn còn tự mình đến đó.
Nếu không phải sợ có ảnh hưởng không tốt, ông ấy đã chuẩn bị gọi quân đội tới hộ tống nhưng cuối cùng nghĩ lại, chẳng lẽ ở thủ đô còn xảy ra chuyện gì lớn được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận