Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1196: Lại hợp tác với đài truyền hình Thượng Hải

"He he." Điền Thần Côn cười, không nói gì thêm. Sau đó ông ta đứng dậy cầm lấy một xấp thẻ số, hô to: "Xếp hàng đi nào, phát thẻ số đây."
Chỉ có ở thời khắc này, Điền Thần Côn mới có thể cảm nhận được, hóa ra mình cũng có lúc khí phách như thế. Dù bạn có là đại gia hay là người thành đạt đi nữa, muốn ăn bánh kếp thì cũng đều phải xếp hàng lấy số như nhau thôi.
Buổi chiều.
Lâm Phàm đang cùng bọn nhỏ nghiên cứu hoa cỏ ở trong viện phúc lợi. Tâm tình bọn nhỏ đều rất sôi nổi tích cực, chuyện xảy ra ngày hôm qua thì hôm nay chúng đã quên tất tần tật.
Điểm bách khoa +1.
Lại có một đứa nhỏ lĩnh ngộ chân lý rồi. Quả nhiên sau khi dùng Tiểu Thông Tuệ Đan hoàn mỹ thì chỉ số thông minh của bọn nhỏ đều trở nên cao hơn, học cái gì cũng nhanh, vừa học là đã biết.
Đinh đinh.
Ngay khi Lâm Phàm đang giảng giải nội dung thì một cuộc điện thoại lạ gọi đến.
Điện thoại kết nối.
"Ai vậy?" Lâm Phàm hỏi.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam mạnh mẽ: "Cậu chính là Lâm đại sư phải không? Tôi hy vọng cậu tự mình xin lỗi Anh Kim trên Weibo, đừng chọc vào những người không nên chọc, cậu hiểu ý tôi không?”
Vốn dĩ Lâm Phàm chưa có nhiều hứng thú, nhưng sau khi nghe nói như vậy thì lập tức nở nụ cười.
"Ồ, ông là ai? Tôi nghe ông nói vậy, có vẻ như ông rất giỏi nhỉ?” Lâm Phàm hỏi.
"Cậu chỉ cần nhớ kỹ, tôi là người cậu không thể trêu chọc nổi, cậu xin lỗi trên Weibo thì tôi có thể bỏ qua chuyện này."
Im lặng đã lâu nên Lâm Phàm sắp quên mất chuyện xảy ra với Anh Kim. Vốn tưởng rằng bà già Anh Kim này cứ thế nhận thua, không ngờ bà ta lại còn tìm người đến cảnh cáo mình, thật không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, Lâm Phàm hít sâu một hơi, đi đến nơi hẻo lánh. Hắn không muốn để cho bọn nhỏ thuần khiết như hoa nghe được những lời nói vô cùng thô tục này.
"Trâu bò cái rắm, tôi đang chửi ông đấy, có bản lĩnh thì đến phố Vân Lý tìm tôi, thứ gì không biết.”
Tút!
Cúp máy.
Mặc kệ tên này có lai lịch gì, Lâm Phàm cũng sẽ không nể mặt. Còn đến uy hiếp hắn, đúng là không biết bổn đại sư trâu bò như thế nào.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe thấy thế, sắc mặt trở nên lúc xanh lúc trắng. Nhìn đầu dây bên kia cúp trước, sắc mặt càng biến thành cực kỳ khó coi, giống như nuốt phải phân vậy.
Đinh đinh.
Ngay khi người đàn ông tức giận không có chỗ phát tiết thì nhìn thấy Lâm đại sư chủ động gọi điện thoại tới, ông ta lập tức cười lạnh rồi nhận điện thoại.
Ông ta tưởng rằng đối phương biết sai nên quay đầu lại muốn xin lỗi mình, nhưng sau khi nghe điện thoại thì đầu dây bên kia truyền đến một tràng từ ngữ thô lỗ, khiến ông ta hoàn toàn tức giận.
Lâm Phàm: "Tôi xxx ông, đúng là cái tên đầu gỗ."
Cho dù mắng xong những lời này nhưng hắn vẫn còn không quá sảng khoái, không phát tiết một chút thì cục tức này nuốt không trôi, thế là hắn trực tiếp mở Weibo.
"Anh Kim, đừng để tình nhân của bà đến uy hiếp tôi. Có bản lĩnh thì đến phố Vân Lý, tôi chờ bà. Điện thoại của đối phương là 13584xxxx, mọi người không có việc gì cũng gọi số điện thoại này cho tôi, nửa đêm canh ba gọi là tốt nhất."
Weibo này vừa xuất hiện lại dấy lên sóng gió trên mạng.
Có điều lúc này, Lâm Phàm đã lao vào việc giảng giải về trồng hoa cho bọn trẻ lần nữa rồi.
Về phần Anh Kim và người đàn ông kia sẽ có vẻ mặt gì thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Một vài ngày sau đó.
Cuộc sống của Lâm Phàm vẫn rất bình thản, không có biến động cũng không có chuyện gì lớn.
Đài truyền hình Thượng Hải.
Bởi vì hắn đã đồng ý đảm nhiệm làm giám khảo trong cuộc thi ca hát do đài truyền hình Thượng Hải tổ chức, cho nên hắn phải đến đây gặp đối phương một lần để thuận tiện thương lượng về giá cả.
Đối với tiền bạc, Lâm Phàm không có nhiều hứng thú, nhưng mà hắn cũng không thể bận rộn vô ích nên chắc chắn phải lấy một ít mới được.
"Lâm đại sư, ngóng sao ngóng trăng không bằng ngóng cậu đến. Tôi xin giới thiệu với cậu một chút, vị này là giám đốc Lưu của chúng tôi." Vị phó đài truyền hình giới thiệu.
Lâm Phàm cười nói, bắt tay đối phương: " Xin chào giám đốc Lưu, tôi rất thích xem các chương trình của đài các ông đó.”
Giám đốc Lưu cười nói: "Lâm đại sư khách khí, Lâm đại sư có thể thích tiết mục của chúng tôi là vinh hạnh của chúng tôi.”
Tuy nói Lâm Phàm còn trẻ nhưng thành tựu lại không thể xem thường.
Mặc dù ông ta là một giám đốc đài truyền hình nhưng tiếp đón Lâm Phàm vẫn rất trịnh trọng.
Ngồi trên sofa, nhân viên công tác bưng nước trà lên. Vốn dĩ nói chuyện hợp tác thì chỉ cần phó giám đốc đài ra mặt là được nhưng giám đốc Lưu rất tò mò về Lâm Phàm nên đương nhiên cũng muốn tự mình đón tiếp.
Ấn tượng đầu tiên chính là đối phương trẻ tuổi đến đáng sợ. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thành tựu lớn, hơn nữa lại là người rất ôn hòa, không có loại cảm giác kiêu ngạo vênh váo.
Thuộc dạng người rất dễ trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận