Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1080: Mấy anh hổ nể mặt tôi đi

Lâm Phàm: “Cũng tạm được, chẳng qua quầng thâm mắt hơi bị nặng đấy.”
Ngô U Lan phản bác: “Viên Viên người ta là gấu trúc, mắt của gấu trúc vốn đen được không hả.”
Lâm Phàm cười: “Ha ha, lát nữa chuẩn bị đi xem cái gì nữa đây?”
Ngô U Lan suy nghĩ: “Không biết nữa, vậy thì cứ tùy tiện xem thôi, trong vườn thú này có nhiều động vật tôi còn chưa thấy hết đâu.”
“Cũng được.”
Sau đó hai người tiếp tục đi lang thang, đi ngang qua động vật nào cũng đều dừng lại xem hết.
Chẳng qua có một ít động vật, Lâm Phàm còn có thể nói một vài câu với nó. Đối với người khác mà nói thì bọn họ nghe không hiểu được tiếng động vật, nhưng đối với Lâm Phàm thì việc giao lưu với động vật lại không thành vấn đề.
Đúng lúc này, từng tiếng thét hoảng sợ ở gần đó vang lên.
Ngô U Lan ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: “Bên kia có chuyện gì thế?”
“Đi xem thế nào…”
Khi Lâm Phàm đến hiện trường nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt hắn cũng mịt mù theo, tại sao lại có người ở bên trong vậy? Mà vây quanh người đàn ông đó là năm con hổ nhìn chằm chằm ông ta như đang đói vậy, dường như lúc nào cũng có thể bạo phát xé nát người đàn ông này.
Đám người đứng ở bên trên hoảng sợ gào thét, bọn họ có gặp loại chuyện này bao giờ đâu chứ.
Mà nhân viên làm việc trong vườn bách thú đang vội vã đi tới, trang bị không đầy đủ nên chỉ có thể dùng súng hơi hù dọa mấy con hổ này thôi.
Các du khách xung quanh cũng rất hoảng hốt.
“Người này chết chắc rồi, súng gây mê chưa tới nữa sao?”
“Đã đi lấy rồi, nhưng sợ là không kịp.”
“Mẹ nó, mấy con hổ nhúc nhích rồi kìa, mau đánh lui nó đi.”
“Sao mà cứu đây, sợ là lần này xảy ra chuyện lớn rồi.”
Nhân viên vườn bách thú cũng mờ mịt, súng hơi này căn bản vô dụng, cũng có tác dụng hù dọa mấy con hổ này trong một thời gian ngắn. Thế nhưng đợi đến khi mấy con hổ này quen thuộc rồi thì sẽ không thèm sợ những thứ này nữa.
“Hu hu…Cha ơi…” Một đứa bé trai đứng ở đó khóc lóc, mà bên cạnh đứa bé thì có một người phụ nữ đang khóc ngất trên đất.
Lâm Phàm lắc đầu, hắn nhìn một cái là biết tình hình gì rồi.
“U Lan, cầm điện thoại giùm tôi đi.” Lâm Phàm nói.
Ngô U Lan sững sờ: “Anh Lâm anh làm gì vậy?”
“Cứu người thôi.”
Lúc này, Lâm Phàm trực tiếp nhảy xuống từ khán đài cao năm mét.
“Má nó, lại có người nhảy xuống nữa.”
Đám người hét lên.
Sau đó hoảng sợ gào thét, đây đúng là tự tìm đường chết mà.
Nhân viên vườn bách thú cũng hết cả hồn, vốn là chỉ có một người nhưng bây giờ lại biến thành hai người. Mặc dù những con hổ này được nuôi ở đây nhưng dù cho hổ gì đi nữa thì đều có dã tính cả.
Nhất là vừa nãy mấy con hổ này rõ ràng đã chuẩn bị bắt đầu tập kích, nếu không phải nhờ súng hơi tạm thời dọa lui bọn hổ này thì e là người này đã bị chết dưới miệng hổ trước đó rồi.
“Tiêu đời…” Một người nhân viên dùng hai tay ôm đầu, đây là sắp xảy ra chuyện lớn rồi, nếu như có người chết thì sợ là vườn bách thú này phải đóng cửa mất thôi.
“Cứu mạng.” Chu Thọ Quân nước mắt nước mũi tèm lem: “Tôi biết sai rồi, tôi không nên trốn vé, mau cứu tôi với.”
Nếu như sớm biết sẽ là thế này thì cho dù có đánh chết ông ta thì ông ta cũng không dám trèo qua tường vây đâu, nhưng bây giờ hết thảy cũng không còn kịp nữa.
Ánh mắt các du khách vây xem đều dại ra, có người thì bị dọa tới mức không dám nhìn thẳng.
“Tên nhóc này đúng là tự tìm đường chết mà.”
“Sao có thể như vậy được, từ đây nhảy xuống ít nhất cũng phải năm mét, sao hắn không bị chuyện gì hết vậy?”
“Súng gây mê còn chưa tới nữa à? Nếu năm con hổ đều đồng thời tập kích, kết quả thật sự không dám tưởng tượng.”
Mấy con hổ nhìn thấy có người lạ đi tới, không khỏi có chút cảnh giác. Mấy con hổ bắt đầu rít gào, sau đó đi đi lại lại giống như lúc nào cũng có thể nhào tới vậy.
Ngô U Lan ở phía trên đã bị dọa đến ngớ người, cứ la hét suốt, cô ấy không ngờ thế mà anh Lâm lại nhảy xuống đó.
Cô ấy biết anh Lâm rất lợi hại, nhưng bây giờ là đối mặt với hổ đấy.
Lâm Phàm chậm rãi đi đến, vẻ mặt vô cùng bĩnh tĩnh, không phải chỉ có năm con hổ thôi sao, có gì đáng sợ chứ.
Hắn là ai nào?
Hắn chính là Lâm đại sư vô địch thiên hạ đó nha.
Chẳng qua tình hình bây giờ làm cho người ta hơi khó xử một xíu, năm con hổ này không quá hữu nghị. Mấy đôi mắt dã tính đó nhìn về phía hai người Lâm Phàm cứ như nhìn thấy thức ăn vậy.
“Mấy anh hổ này, yên tĩnh một chút đừng nóng nảy ha, nể mặt tôi đi, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.” Lâm Phàm lên tiếng nói.
Các du khách ở bên trên trợn tròn mắt.
“Mẹ kiếp! Tên này bị điên rồi, vậy mà đi nói chuyện với hổ.”
“Ai mà không biết loài hổ là chúa tể sơn lâm cực kỳ có dã tính chứ, kết quả sau đó tôi thật sự không dám nghĩ đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận