Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 704: Biển hiệu Lâm đại sư cũng bị phá

Trên đường đi.
Chủ nhiệm Chương nói: “Lão Triệu! Đã nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc rồi sao?”
“Rồi!” Triệu Minh Thanh gật đầu kiên định. Ông ấy dưới sự chỉ điểm của lão sư, đối với phương thuốc này rất có niềm tin. Đồng thời cảm thấy đây là tiến bộ mang tính nhảy vọt của Trung Y.
Mà bây giờ tất cả mọi người trong đội ngũ Trung Y đều đang chú ý đến video trực tiếp lần này. Cho dù bây giờ bên ngoài kia có lan truyền như thế nào thì chuyện này cũng đã phát sinh. Hơn nữa cũng đã đến bệnh viện rồi, dù thế nào bọn họ đều phải chứng kiến chuyện của ngày hôm nay.
Thành công thì ai nấy đều vui, khắp nơi vui mừng.
Thất bại thì thân bại danh liệt, vĩnh viễn không thể xoay người.
Trong phòng bệnh.
Chuyên gia Thường của tổ chuyên gia cùng với nhân viên y tế đang kiểm tra tình hình sức khỏe của bệnh nhân Vương Ly Ly, số liệu đưa ra là càng ngày càng xấu. Mà lúc này Triệu Minh Thanh đi vào, chuyên gia Thường lập tức nhíu mày nói: “Mọi người muốn làm gì vậy? Bây giờ tình trạng của bệnh nhân rất không bình tĩnh, cần một hoàn cảnh yên tĩnh.”
Triệu Minh Thanh ngẩng đầu nói: “Tôi đã nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc trị chứng chán ăn, bây giờ sẽ cho bệnh nhân uống thuốc!”
“Dựa vào Trung Y sao?” Chuyên gia Thường nhíu mày. Dường như là không hài lòng rồi đưa ánh mắt nhìn về chỗ chủ nhiệm Chương.
Có điều chủ nhiệm Chương không nói một câu nào, gật đầu ngầm thừa nhận.
Mẹ của Vương Ly Ly lo lắng nói: “Các anh đây là muốn làm gì vậy?”
Triệu Minh Thanh nhìn về phía mẹ của Vương Ly Ly nói: “Bà Vương! Tôi là thầy thuốc Trung Y Triệu Minh Thanh. Trong khoảng thời gian này chúng tôi đã nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc khắc phục được chứng chán ăn, vì vậy muốn cho con gái của bà uống thuốc, hy vọng bà có thể đồng ý!”
Chuyên gia Thường đứng một bên móc mỉa nói: “Cẩn thận một chút! Là thuốc thì có ba phần độc, đừng để đến lúc xảy ra chuyện thì không thể cứu vãn, vừa vô ích mà lại còn hại bệnh nhân!”
Mẹ của Vương Ly Ly vừa nghe thấy câu này thì bị dọa cho sợ hãi, sắc mặt tái nhợt. Trong lúc nhất thời hoang mang lo sợ, không biết làm như thế nào mới là tốt.
Triệu Minh Thanh nói với chuyên gia Thường: “Các anh là chuyên gia nghiên cứu chứng chán ăn, nhưng hiện tại các anh có phương án trị liệu hay không? Cho dù là có phương án trị liệu, các anh có mấy phần nắm chắc là bệnh nhân sẽ được chữa khỏi?”
“Vậy Trung Y của mấy người có sao?” Chuyên gia Thường không phục nói.
Triệu Minh Thanh tự tin gật đầu nói: “Không sai. Tôi nắm chắc mười phần, tôi có thể gánh chịu hết tất cả hậu quả!”
Mà vấn đề chủ yếu hiện giờ chính là mẹ của Vương Ly Ly có đồng ý hay không, nhưng dựa vào tình huống hiện giờ sợ rằng có chút không có khả năng. Bà Vương không biết nên quyết định như thế nào, bởi vì bà ấy đang rất sợ.
“Bà Vương, kỳ thực có thể thử một lần, đây là bệnh viện nếu như thực sự xảy ra chuyện cũng có thể cấp cứu phục hồi như lúc đầu. Hơn nữa tôi đồng ý mỗi ngày đều cung cấp bánh kếp miễn phí, huống hồ chúng ta nên tin tưởng vào Trung Y. Trung Y là y học cổ truyền là của tổ tiên, mà Viện trưởng Triệu là ngôi sao sáng của Trung Y, y thuật có thể nói là bất phàm. Bà thà rằng để con gái chịu khổ như vậy chứ cũng không muốn thử một chút hay sao? Nếu như thành công thì sao?” Lâm Phàm đứng một bên chậm rãi dụ dỗ, hy vọng có thể đồng ý.
Mà khi Lâm Phàm xuất hiện, kênh phát trực tiếp lại bắt đầu bùng nổ.
“Con mẹ nó! Tôi vừa nhìn thấy ai kia, hắn chính là cái tên ngu ngốc Lâm đại sư đúng không?”
“Mẹ kiếp! Quả nhiên tên này là tiện nhân mà!”
“Nói dường như cũng đúng đấy, nhìn thấy là đã muốn đánh hắn rồi!”
“Các anh đừng như vậy, Lâm đại sư không phải là người như thế, hắn nhất định là có suy nghĩ của mình. Hơn nữa bây giờ còn chưa có kết quả mọi người cứ chửi như vậy là sao?”
“Tầng trên, là một tên thuỷ quân, bây giờ tôi cho anh 50 tệ, mau nhận tôi làm ba ba đi.”
“Tầng trên còn biết lý lẽ không, tôi đắc tội với anh sao? Huống hồ chuyện này kết quả đã có rồi sao? Con mắt nào của mọi người nhìn thấy kết quả thất bại rồi?”
.........
Trong kênh livestream, một trận chửi bới mới bắt đầu, chửi nhau đến mức khiến người ta hoài nghi về cuộc đời.
Phố Vân Lý.
Một nhóm người vây quanh Triệu Chung Dương.
Lão Lương: “ y da, ông chủ nhỏ bị người ta chửi quá thảm rồi!”
Lão Trương: “Ông nói xem chuyện này là sao, ông chủ nhỏ không đắc tội với bọn hắn sao lại khiến người ta hận như vậy chứ!”
Chị Hồng: “Chú em họ Dương, cậu mau bình luận nói mấy lời tốt đẹp giúp cho ông chủ nhỏ đi!”
Triệu Chung Dương cầm điện thoại vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Chị Hồng, chuyện này không có biện pháp, người chửi thực sự quá nhiều rồi. Tôi bình luận căn bản chẳng ăn thua gì đâu.”
Điền Thần Côn lắc đầu: “Tôi còn thắc mắc tên nhóc này gần đây đi đâu, xem ra là ở cùng với lão già kia. Cũng không biết chuyện này hắn chuẩn bị kết thúc như thế nào đây, tôi thấy trên Weibo rồi. Hiện tại có rất nhiều người đều trở mặt, trực tiếp chuyển trắng thành đen, không cứu được nữa rồi!”
Ngô U Lan vô cùng đau lòng, trong lòng lo lắng không biết nên nói gì.
“Lão Điền, chuyện sao rồi?” Đúng lúc này Vương Minh Dương đến, anh ta nhìn thấy kênh livestream trong nháy mắt đã bị kinh hãi, người anh em của mình vậy mà lại bị dân mạng chửi cho thành bộ dạng này. Chuyện này vô cùng thê thảm, vì vậy anh ta nhanh chóng đến xem tình huống cụ thể rốt cục là như thế nào.
Điền Thần ôn lắc đầu: “Haizz, vô cùng thê thảm, anh nhìn đầu cửa đi!”
Vương Minh Dương đi ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn biển hiệu nhất thời ngơ người: “Mẹ kiếp, là ai làm vậy?”
Điền Thần Côn bất lực: “Còn có thể là ai làm nữa, chắc chắn là đám dân mạng này rồi, lén ném trứng gà làm hỏng cả bảng hiệu.”
Vương Minh Dương lắc đầu: “Haizz, ông anh à, hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy, chuyện này với hắn đâu có liên quan gì đâu. Vì sao hắn cũng muốn chen một chân vào.”
“Ai mà biết được, hắn cũng không nói, chỉ buổi sáng mới có thể nhìn thấy hắn, thời gian còn lại đề cứ xuất quỷ nhập thần!” Điền Thần Côn nói.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận