Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 354: Vấn đề phát sinh

Những đứa trẻ càng nhiều thì số nhân viên tình nguyện cũng càng nhiều. Đối với bọn người Lưu Hiểu Thiên mà nói áp lực càng lớn vì để đảm bảo không có bất kỳ một sai sót nào nên bọn họ đối với mỗi một phụ huynh của những đứa trẻ đều tiến hành thẩm duyệt nghiêm ngặt, kiểm tra giấy khai sinh, chứng minh thư,... tất cả đều phải thông qua cơ sở dữ liệu.
Mặc dù lúc trước đã liên hệ qua rồi, nhưng bây giờ khi giao người bọn họ thân là cảnh sát thực sự không thể tùy ý.
Những người phụ huynh đều đã đến rồi, những vị lãnh đạo ở trên sân khấu phát biểu, mở một cuộc hội nghị nhor cho các vị phụ huynh, đề tài có hơi chút khó hiểu nhưng đều là nhắc nhở những vị phụ huynh này phải tiếp nhận tình huống trước mắt. Những vị phụ huynh này rất kích động cũng không để những lời đó trong lòng, thế nhưng đối với những người cảnh sát mà nói bọn họ rất căng thẳng.
Bởi vì tình huống thực tế sợ rằng sẽ không viên mãn như ý của họ.
Sau khi hội nghị kết thúc, bắt đầu nhận lại những đứa trẻ, một vài vị phụ huynh mong đợi đến phát khóc. Nỗi đau mất con của bọn họ người khác mãi mãi không thể hiểu thấu được, khi nhận được cuộc gọi của cảnh sát họ tưởng rằng đó là kẻ lừa đảo. Sau đó cảnh sát phải nhiều lần xác định lại bọn họ mới tin, bởi vậy họ suốt đêm chạy đến nơi đây để đón những đứa trẻ này về.
Bọn họ đã chờ đợi quá lâu rồi, lâu dần cũng sắp làm cho bọn họ trở nên thờ ơ.
Lưu Hiểu Thiên từ phía trước đi đến, lau mồ hôi trên trán: “May mắn thời gian trước chính phủ có thành lập một viện phúc lợi mới cho trẻ em, nếu không nhiều trẻ em như vậy thì không biết sắp xếp như thế nào!”
Lâm Phàm gật gật đầu: “Anh vất vả rồi!”
Lưu Hiểu Thiên nhún nhún vai: “Mặc trên người bộ cảnh phục này thì sẽ không có cách nào nói vất vả này, trách nhiệm ở chỗ đó!”
Lâm Phàm vỗ vào vai Lưu Hiểu Thiên một cái, sao đó vô cùng ngạc nhiên: “Thăng chức rồi...”
Lưu Hiểu Thiên ngược lại không để ý nhiều: “Lãnh đạo tin tưởng giao cho một cương vị quan trọng, gánh vác trên người càng nặng. Sau này phải luôn treo mười hai phần tinh thần để làm việc mới được!”
Lâm Phàm cười cười, lúc đang định nói gì đó thì phía trước truyền đến âm thanh ồn ào.
“Có chuyện gì vậy?”
Lưu Hiểu Thiên nghi hoặc: “Không rõ lắm, đi xem thử đi!”
Ngô U Lan đứng bên cạnh nhìn những gia đình đã tìm lại được con, ôm đứa nhỏ khóc thảm thiết, hốc mắt cũng đỏ ửng. Cảnh tượng này thật khiến người ta cảm động, lúc này phía trước truyền đến âm thanh cãi nhau, cô ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Khi đến bên trong có một người phụ nữ trung niên đẩy nhân viên ra: “Đây không phải là đứa con thất lạc của tôi, không phải...”
Nhân viên bước lên trước: “Chị à! Đây thực sự là con của chị, chúng tôi đã điều tra chính xác, chị năm đó cũng đến đồn cảnh sát báo mất tích mà!”
Lưu Hiểu Thiên bước lên trước vẻ mặt nghiêm trọng: “Có chuyện gì vậy?”
Nhân viên thấy lãnh đạo tới, sau đó nói: “Đội trưởng Lưu, người phụ nữ này, cô ấy nói đây không phải là con cô ấy, nhưng chúng ta đã điều tra chính xác, đây chính là đứa trẻ cô ấy thất lạc bốn năm trước.”
Lưu Hiểu Thiên liếc nhìn đứa trẻ ngây ngốc đang ngồi trên xe lăn, trong đôi mắt vô thần có chút hơi lóe lên một tia hy vọng. Nhưng lúc này lại xám xịt lại, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Chị gái à! Chị có phải là không muốn nhận hay không?”
Đôi chân của đứa trẻ này không còn nguyên vẹn, cả đời này có thể chỉ ngồi trên xe lăn, về phần chân giả cũng không phải là không thể nhưng chi phí đắt đỏ. Mà đứa trẻ này khi một tuổi đã bị bắt cóc, bây giờ cũng đã năm tuổi rồi so với những đứa trẻ bình thường thiếu đi một phần hiểu biết, đồng thời tâm hồn cũng bị tổn thương thật lớn, người phụ nữ này nhìn thấy đứa trẻ biến thành như vậy e rằng cũng là không muốn nhận.
Cho dù khi đem về cũng là một gánh nặng.
Đây là suy nghĩ của Lưu Hiểu Thiên.
Ánh mắt của người phụ nữ trung niên có chút né tránh, sau đó xua tay: “Tôi không thể không nhận nhưng đây không phải con của tôi!”
Khi cô ta nhận được điện thoại của cảnh sát, trong lòng rất kích động, con gái nhỏ bị bắt cóc bốn năm không nghĩ rằng lại tìm thấy được. Khi thất lạc đứa trẻ, cô ta và chồng cũng đã đau khổ mất một năm, nhưng bởi vì bản thân còn trẻ sau đó lại sinh một bé khác, không nghĩ rằng sinh ra một đứa con trai. Bởi vì sinh mệnh mới đã tới dần dần xua tan đi sự đau khổ khi thất lạc đứa nhỏ kia.
Thỉnh thoảng cô ta cũng có nghĩ qua sẽ tìm lại đứa con gái nhỏ này, nhưng khi ngày này đến thì cô ta cũng không dám nhận.
Trước khi nhận lại, cô ta theo sự chỉ dẫn của nhân viên, nhìn thấy đứa trẻ thất lạc bốn năm. Lúc mới đầu thì vui mừng nhưng khi nhìn thấy cô con gái nhỏ mất đi đôi chân, gầy chỉ có da bọc xương, cô ta muốn tiến đến ôm đứa trẻ nhưng hai chân giống như đeo chì, cuối cùng lặng lẽ rời đi. Gọi điện thoại cho chồng, nói chuyện này với chồng một chút.
Điện thoại truyền đến giọng nói trầm mặc, năm phút sau người chồng mới mở lời: “Có lẽ là nhận nhầm rồi!” Sau đó cúp máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận