Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 943: Không có tiền chỉ đành chờ chết

Các phóng viên mồm năm miệng mười hỏi: “Chị à, Lâm đại sư nói không có gì thì không sao đâu. Chị mau dậy kể bọn tôi nghe xem chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Chị không biết Lâm đại sư là thần y à? Lâm đại sư đã chữa khỏi cho biết bao nhiêu người rồi. Tình trạng đứa bé của chị, Lâm đại sư nói không sao nghĩa là hoàn toàn có thể chữa khỏi đó.”
Lúc này Lâm Phàm đang thảo luận với Triệu Minh Thanh: “Ông xem thử, với khả năng của ông thì sẽ trị thế nào?”
Triệu Minh Thanh gật đầu như gà mổ thóc, biết rõ lão sư đang dạy dỗ mình, sau đó trầm ngâm, tiến hành chẩn đoán bệnh tình.
Trên internet.
Một bản tin bất ngờ xuất hiện trên Weibo.
Nội dung bản tin rất đầy đủ, có cả ảnh chụp và video, hơn nữa còn giật tít, mau chóng hấp dẫn sự chú ý của đông đảo dân mạng.
“Đi bằng đầu gối.”
Bốn chữ này khiến không ít người sợ hãi, thán phục.
Mà bây giờ các phóng viên cũng đọc được tin này.
“Mọi người nhìn nè, có người đã đăng tin. Đây chính là thủ phạm sau màn à?”
“Có thể, chuyện này vừa xảy ra đã viết đầy đủ nội dung, rõ ràng là đã được viết xong từ trước.”
“Không phải có số điện thoại ở dưới sao? Chúng ta gọi hỏi thử xem.”
“Được.”
Lúc này, các phóng viên đang có mặt ở đó bắt đầu hành động, bắt đầu gọi điện thoại.
“Xin chào, tôi là phóng viên tòa soạn Thượng Hải…” Phóng viên bắt đầu phỏng vấn, muốn hỏi xem thằng cha đó đã làm chuyện gì.
Nhưng người thanh niên đang ở hiện trường thấy chuyện có thay đổi, muốn nhanh chóng gọi điện thoại về báo cáo, tuy nhiên điện thoại liên tục báo bận.
Lúc này, anh ta cảm thấy hơi bất lực.
Trong điện thoại, Chu Tuyền nói: “Chào anh, tôi vừa mới liên lạc với Weibo tên “Người Tốt Bụng”, anh ta nói chuyện này chỉ đùa thôi. Lúc tôi nghe vậy cảm thấy rất tức giận, nếu các anh muốn tôi có thể nhận phỏng vấn của các anh.”
Trong lòng các phóng viên khinh bỉ: “Tất nhiên phải phỏng vấn rồi, nhưng chỉ đùa thôi là thế nào? Chẳng phải trước đây anh ta đã ra điều kiện à? Không lẽ anh ta không muốn thực hiện lời hứa?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ, tôi đang nói chuyện với anh ấy.” Chu Tuyền bình tĩnh đáp nhưng trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Các phóng viên đang trò chuyện với Chu Tuyền.
Phía này Lâm Phàm cũng xử lý tương đối, dựa theo cách chữa trị của Lâm Phàm, một bên là Tây y chữa trị bằng hóa trị, một bên là Trung y chữa trị bằng các vị thuốc.
Hai cách đều được nhưng vẫn nên chọn trị bằng Trung y, dù sao chữa trị bằng hóa trị cần phải có thiết bị.
Hơn nữa trong nước tỉ lệ chữa khỏi thành công bệnh này không cao, nghiên cứu về loại bệnh này kém hơn so nước ngoài rất nhiều.
Lâm Phàm trả đứa bé lại cho Tạ Mai: “Mai chị dẫn con đến phố Vân Lý, tôi sẽ tiến hành chẩn bệnh. Chị cứ yên tâm, không sao đâu.”
Bây giờ Tạ Mai đã kịp hiểu rõ, các phóng viên rất tôn sùng người thanh niên này, mở miệng đều gọi thần y.
Đương nhiên sẽ không bình thường.
“Có thể chữa thật chứ?” Tạ Mai hồi hộp hỏi.
“Ừ.” Lâm Phàm gật đầu, loại bệnh này chỉ cần đi bệnh viện là có hy vọng chữa khỏi. Đáng tiếc Tạ Mai không có tiền nên mới đành bó tay. Bây giờ mình đã thấy sao có thể không cứu?
Lúc chuẩn bị rời đi, Lâm Phàm nói với các phóng viên: “Các đồng chí phóng viên, mọi người là những phóng viên có đạo đức nghề nghiệp. Chuyện này hẳn có người bày trò, hy vọng các người bắt được người này. Dù sao cũng rất khó để người ta tha thứ nổi.”
Các phóng viên sững sờ, lần đầu tiên họ nghe có người nói họ là phóng viên có đạo đức nghề nghiệp.
Mà người nói câu này lại là Lâm đại sư, chính là Lâm đại sư được người người kính nể.
Chuyện này với họ mà nói, chắc chắn là một loại vinh quang.
Ngay lúc này, các phóng viên đồng thanh đáp: “Lâm đại sư, anh cứ yên tâm. Nhất định chúng tôi sẽ theo chuyện này đến cùng, chúng tôi là phóng viên sao có thể cho dạng người này tồn tại được? Chắc chắn vạch mặt gã ta!”
Lâm Phàm cười cười, vẫy tay với mọi người, sau đó dẫn Triệu Minh Thanh rời khỏi.
Chuyện này đối với Lâm Phàm chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi.
Trên xe.
“Minh Thanh, ông cảm thấy chuyện hôm nay này thế nào?” Lâm Phàm hỏi.
Triệu Minh Thanh nặng nề đáp: “Có hơi đau lòng đồng thời cảm thấy bất lực. Thời đại bây giờ có tiền mới trị bệnh, không có tiền chỉ đành chờ chết.”
Lâm Phàm gật đầu: “Sau này nhớ quan tâm những chuyện này nhiều hơn. Nếu gặp những gia đình thế này, ông có thể chủ động liên hệ, còn nếu không thể xử lý thì báo với tôi. Đúng là không đủ sức mà.”
Triệu Minh Thanh gật đầu: “Rõ, lão sư.”
Tuy nhiên đúng như lão sư nói, không đủ sức, không có cách nào chữa trị càng nhiều người hơn.
Sau khi tiễn Triệu Minh Thanh về nhà, Lâm Phàm chuẩn bị liều mạng.
Hắn đi mua chín cái nồi áp suất đặt ở cốp sau.
Dĩ nhiên đã không mua được lò luyện đan, vậy thì chỉ có thể chơi như thế, để xem cuối cùng là ai giết ai.
Không phải chỉ là phát nổ thôi sao? Hôm nay đổi thành xe Hummer, còn sợ nữa chắc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận