Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 726: Tôi biết xem tướng

Nhìn thấy những lời này, Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì. Ngón tay hắn chạm nhẹ trên màn hình, do dự xem có nên bình luận hay không. Dù sao đấu với đám fan não tàn, hắn vĩnh viễn không thắng được, chỉ có thể khiến bản thân bị tức chết mà thôi.
Nhưng với mong muốn tức chết đối phương, nên Lâm Phàm vẫn đăng.
"Fan não tàn trên thế giới này thật là nguy hiểm." Sau khi Lâm Phàm đăng bài thì không chú ý đến nữa, lập tức bỏ điện thoại vào lại trong túi.
Đám fan não tàn của Kim Hyun Min lại không biết những lời này là có ý gì. Nhưng hiện tại Lâm Phàm chính là kẻ thù của các cô, một trận chửi bới điên cuồng ập tới, không cho bạn có bất kỳ cơ hội để xoay người nào.
Thời gian đã gần đến.
Hắn bước vào triển lãm.
Nơi này dù là ai thì cũng có thể đi vào. Tuy nhiên lúc tiến vào bên trong cần kiểm tra trên người có mang theo vật phẩm nguy hiểm hay không.
Những kiểm tra này vốn là không tồn tại. Nhưng đối với Nguyệt Thu Cư Sĩ thì trong các tác phẩm trong đó, có một bức tranh là được ông ấy xem là bảo bối trong lòng nên đương nhiên phải chú ý.
Lúc này, bên trong đã có không ít người yêu thích hội họa quốc gia. Bọn họ nhìn bức Quốc họa treo trên vách tường mà gật đầu. Đối với người không hiểu, họ chỉ xem một bức tranh có thể dùng bao lâu nhưng đối với người am hiểu sâu sắc về Quốc họa mà nói thì bọn họ xem tranh không chỉ nhìn bút lực. Mà còn phải xem ý vị trong đó, hơn nữa còn phải xem loại tinh thần tiềm ẩn biểu đạt bên trong.
Hắn không chủ động đi tìm Nguyệt Thu mà chỉ tùy ý đi chung quanh, nghe mọi người nhẹ giọng thảo luận.
"Bức tranh 'Bách Hoa Tranh Diễm' này của Nguyệt Thu Cư Sĩ quả thật không tồi, bút lực hùng hậu."
"Bức tranh này cũng đẹp."
"Vừa rồi ở bên kia tôi nhìn thấy một bức tranh chân chính của đại sư. Bức ‘Bách điểu triều phượng’ của vị tên là Lâm đại sư đúng là không giống bình thường. Rõ ràng cao hơn tất cả tranh có trong triển lãm lần này, mọi người có thể đi xem."
"Thật hay giả?"
"Cái này còn có thể có giả sao, ngàn vạn lần là thật."
Lúc này, Lâm Phàm ở một bên xen vào nói: "Tôi thấy bức tranh bên kia vô cùng tuyệt vời. Tuy rằng Lâm đại sư này không có danh tiếng nhưng bức họa này, tôi cho rằng có thể coi là tác phẩm truyền thế, về sau có giá trị không nhỏ đâu đó."
“Thật sao? Tôi phải đi xem. "
“Tôi cũng vậy."
Nhìn mọi người đi về phía bức họa kia, Lâm Phàm nở nụ cười, loại cảm giác tự thổi phồng này thật quá tuyệt, có ai biết bức họa kia là do mình vẽ đâu.
"Lâm đại sư." Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lại: "Nguyệt Thu đại sư và Đào đại sư.”
Nguyệt Thu đại sư cười nói: "Lâm đại sư, cậu tới lúc nào mà không nói trước với tôi một tiếng.”
Lâm Phàm cười xua tay: "Có gì đâu, tôi tùy tiện đến xem thôi mà."
“Nào, tôi dẫn cậu đi gặp mấy ông bạn già của tôi, mấy ông ấy đều vô cùng tôn sùng cậu và đang rất muốn gặp cậu đấy." Nguyệt Thu Cư Sĩ cười nói, đến bây giờ ông ta vẫn có cảm giác lần này mình kiếm lời rồi, thật sự là lời to.
Bức tranh ‘Bách điểu triều phượng’ này đã cho không ít người xem qua. Người nào xem qua cũng đều đưa ra ý nghĩ muốn mua nó. Hơn nữa đều có vẻ muốn mua ngay lập tức, không mua không được.
Nhưng đối với Nguyệt Thu Cư Sĩ mà nói, còn lâu ông ta mới bán. Bức tranh này thật sự là phải làm bảo vật gia truyền, hơn nữa ông ấy còn mua cả bảo hiểm cho nó rồi.”
"Khách khí rồi." Lâm Phàm cười nói, giao lưu với người có tế bào nghệ thuật thật đúng là toàn tâng bốc lẫn nhau. Tuy nhiên loại cảm giác này thật đúng là không tệ, khi người khác còn đang chơi với người trẻ tuổi, mình đã giao lưu chơi đùa cùng mấy người già rồi.
Nguyệt Thu Cư Sĩ quay đầu lại nhìn tình hình hiện trường, trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười, đây có lẽ chính là lần triển lãm thành công nhất đời này mà ông ấy từng tổ chức.
Ánh mắt những người đến xem tranh đều dừng lại ở bức ‘Bách Điểu Triều Phượng’ của Lâm đại sư, trong miệng đều phát ra những tiếng ngạc nhiên.
Rõ ràng họ rất coi trọng bức tranh này.
Bên trong phòng riêng.
Khi Lâm Phàm tiến vào, có vài người lớn tuổi đang chờ ở bên trong. Ánh mắt họ nhìn về phía Lâm Phàm, sau đó lại nhìn về phía họa sĩ Nguyệt Thu và Đào Thế Cương, giống như đang dò hỏi.
Nguyệt Thu Cư Sĩ cười nói: "Vị này chính là Lâm đại sư, là người mà các ông muốn gặp đấy.”
Mấy ông lão đang ngồi đó thảo luận về tranh vẽ đều rất kinh ngạc, giống như không thể tin vào điều mình vừa nhìn thấy.
Bọn họ không ngờ Lâm đại sư trong mắt bọn họ lại trẻ tuổi như vậy, đây cũng là điều mà họ không dám tưởng tượng.
Trong đó có một ông lão cười nói: "Tuổi trẻ tài cao, vô cùng đặc biệt, xin chào Lâm đại sư."
“Xin chào." Lâm Phàm cười bắt tay, nhìn ông lão thêm vài lần: "Một đời chiến mã, tuổi già dung nhập vào tranh cũng là một biện pháp tu tâm dưỡng tính rất tốt.”
Ông lão hơi kinh ngạc: "Lâm đại sư biết tôi sao?”
Lâm Phàm lắc đầu cười nói: "Không biết! Nhưng tôi có biết chút về xem tướng.”
Đối với hắn, nhìn mặt đâu chỉ là hiểu một hai điều, mà là hiểu rất nhiều là đằng khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận