Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 816: Cái danh thần y rất có lợi

Lúc bấy giờ, nhóm người cô giáo Hạ bỗng trợn lớn mắt, đây là chuyện gì vậy?
Còn thần y lại là tình huống gì đây, tình hình gần đây ở Giang Ninh thì bọn họ có biết nhưng thần y thì lại có quan hệ gì với Lâm Phàm?
Lúc này, Vương Chân hơi ngạc nhiên nói: “Lâm Phàm không phải là thần y đó đấy chứ?”
“Hả?”
Đám người chấn kinh, có chút không dám tin tưởng.
Bọn họ không dám nghĩ đến việc này, nhất là cô giáo Hạ giờ phút này bà ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dựa vào tình hình trước mắt thì xem ra sẽ không có chuyện gì nữa rồi.
Mà lúc này, gã đàn ông đi lên nhìn Lâm Phàm, vẻ mặt có chút kích động nói: “Cậu là thần y nổi danh gần đây ở Giang Ninh sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, thế nào? Có ý kiến gì sao?”
“Trời ơi.” Nghe vậy, gã đàn ông vỗ đùi, vẻ mặt hối tiếc: “Thần y, ngại quá tôi không nhận ra anh được, nếu tôi mà biết thì đâu cần anh Cường đứng ra làm gì chớ. Tôi chắc chắn không dám tranh chấp với thần y rồi, cậu có nhớ anh Tiểu Hổ hay không?”
“Nhớ rõ.” Lâm Phàm gật đầu.
“Tôi chính là em trai ruột của anh Tiểu Hổ, con gái của anh ấy chính là cháu gái của tôi, tôi gọi là Tiểu Bảo. Đây chính là lũ lụt trôi miếu Long Vương mà, người một nhà lại không biết là người một nhà, cậu có ơn rất lớn đối với cả nhà chúng tôi. Thần y, không nói nữa, việc này là lỗi của tôi, tôi biết nên làm cái gì rồi.” Giờ khắc này, anh Tiểu Bảo cũng đã tỉnh táo và hoàn toàn không còn say chếnh choáng, sau đó gã đi tới trước mặt cô giáo Hạ.
Lão sư Hạ nhìn người đi tới, lập tức sững sờ, trong lòng bà ta có chút sợ hãi.
“Xin lỗi cô giáo Hạ, cái miệng này của tôi đáng đánh lắm, cô đại nhân đại lượng đừng để trong lòng.” Anh Tiểu Bảo vả vào miệng mình trước mặt mọi người, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Hồng: “Thầy Thẩm, việc này là tôi có lỗi với ông, tiền mà ông đã thua bạc trong nhóm của tôi thì một lát nữa tôi sẽ tự mình trả lại cho ông. Chuyện này chỉ là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm thôi.”
“A?” Thẩm Hồng há hốc mồm.
Chuyện này tới cùng rốt cuộc là sao vậy?
Anh Tiểu Bảo cầm lấy bình rượu trên bàn sau đó áy náy nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây, nói: “Các vị lão sư, các vị lãnh đạo cùng những bạn học, Tiểu Bảo tôi đã gây nhiều phiền phức cho mọi người rồi, chuyện này đều là lỗi của tôi nên tôi xin tự phạt ba ly. Bữa tối hôm nay tôi mời mọi người, chuyện này đều là hiểu lầm, là hiểu lầm mà thôi.”
Nếu để cho anh trai biết, gã đã ức hiếp người bên cạnh của thần y thì anh của gã không đánh gãy chân của gã mới lạ.
Mặc dù bây giờ gã đang làm giàu nhờ vào các nhóm đánh bạc, nhưng lúc đó cũng là nhờ anh trai dẫn dắt gã lăn lộn mà có được. Hơn nữa ông anh của gã cực kỳ nóng tính, coi như địa vị của gã bây giờ không kém hơn anh trai nhưng nếu anh trai muốn đánh gã thì gã cũng không dám nhúc nhích.
Nghĩ lại lúc gã còn nhỏ, nếu không có anh trai chăm sóc thì có lẽ gã đã chết mất rồi.
Những bạn học xung quanh cũng thở phào một hơi, xem ra không có chuyện gì nữa rồi, đúng là vừa rồi đã dọa chết bọn họ mà.
Chỉ là bây giờ bọn họ vẫn không hết ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm ngược lại còn có chút sửng sốt, tin tức này đúng là quá chấn động.
Món bánh kếp ngon tuyệt vời đã khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.
Bây giờ lại phát hiện hắn lại là Thần y, thân phận thay đổi cũng khác biệt quá rồi.
Lâm Phàm đành bó tay, hôm nay hắn còn muốn thể hiện khí phách anh hùng trước mặt bạn học, nhưng nào ngờ mọi chuyện đã được giải quyết xong. Hơn nữa lại được giải quyết một cách đầy khó hiểu.
Cái danh thần y này cũng có ích đấy chứ?
Nhưng lại khiến người ta không sướng chút nào.
Làm xáo trộn hết kế hoạch của hắn.
Hắn giả vờ một chút, đến lúc sắp phát huy tới giới hạn thì đối phương lại sợ hãi, thật đúng là tẻ nhạt không thú vị chút nào.
“Tiền của thầy tôi, anh phải đem trả lại.” Lâm Phàm nói.
Đại ca Tiểu Bảo mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên rồi, số tiền này tôi nhất định tự tay đưa đến cửa. Hôm nay tôi đã làm phiền sinh nhật của cô giáo Hạ, đều là lỗi của tôi, bây giờ tôi xin phép không quấy rầy nữa. Nếu có việc thì cứ việc tìm tôi nha.”
Sau đó Tiểu Bảo rất thức thời mà rời đi, ngay cả chuyện bị Lâm Phàm tát cũng không hề để trong lòng. Gã bị Thần y dạy dỗ một phen cũng là đương nhiên, cho dù anh trai gã biết thì cũng vậy thôi, nói không chừng gã còn bị anh trai tát thêm mấy cái.
“Cô Hạ, chỉ là khúc nhạc đệm thôi, chúng ta tiếp tục chứ.” Lâm Phàm nói.
Cô giáo Hạ cảm kích nói: “Tiểu Phàm, thật sự cảm ơn cậu.”
Lâm Phàm khoát tay, cười nói: “Không cần, không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Bạn học xung quanh cũng rất kinh ngạc, bọn họ cảm thấy Lâm Phàm càng ngày càng giỏi giang, đến loại chuyện này cũng có thể giải quyết. Thế nhưng bọn họ đều đã nghe qua những chuyện về vị thần y ở Giang Ninh, đến tận bây giờ mới biết vị đó chính là Lâm Phàm, sao chuyện này không khiến bọn họ há hốc mồm được chứ? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó, gian phòng lại náo nhiệt như thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận