Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1178: Dạy dỗ Anh Kim

Nhân viên phục vụ không nhận tiền mặt, mà thì thầm: "Thưa ngài, tôi biết ngài là Lâm đại sư. Nhưng tôi đang làm việc nên không thể gọi thẳng tên của khách ..."
"Được rồi, cậu cứ cầm lấy." Lâm Phàm đưa tiền qua, ánh mắt nhìn về phía gian phòng kia, sau đó cũng không trở về mà đi thẳng về căn phòng đó.
Cái đống phân thối này, ở trên mạng mắng chửi thì coi như là vui đùa thôi, không ngờ bà ta còn dám vươn tay đến trước mặt mình, dám đánh người của mình. Con mẹ nó, cái này chính là chán sống rồi.
Ở bên ngoài có thể nghe thấy tiếng ồn trong phòng.
Hắn lập tức mở cửa.
Trong phòng riêng.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, thấy có người xa lạ tiến vào thì dừng nói chuyện lại
"Ai vậy." Một trong số họ hỏi.
Mà Lâm Phàm nhìn quanh một vòng, ánh mắt tập trung vào Anh Kim.
Anh Kim sửng sốt, không ngờ tên nhóc này lại ở đây.
"Bà đánh người à?" Lâm Phàm nhìn Anh Kim hỏi.
Anh Kim không nói gì mà cầm đũa gắp thức ăn lên ra vẻ bình tĩnh.
Lâm Phàm một tay nắm lấy cạnh bàn, mạnh mẽ nhấc lên: "Ăn đến câm rồi à, tôi hỏi người là do bà đánh à?"
Cái bàn nặng nề lập tức bị lật úp, toàn bộ đồ ăn trên bàn rơi hết xuống đất, người xung quanh tản hết ra, sau đó một đám người lộ ra vẻ tức giận.
"Anh là ai? Đến đây diễu võ giương oai làm gì?"
"Phục vụ, phục vụ...."
“Thằng oắt con, mày muốn làm gì?”
"Ngậm con mẹ nó mồm vào cho tôi, không muốn chết thì cút sang một bên." Lâm Phàm quay đầu lại, ngữ khí nghiêm túc nói.
Một người trong số đó nhìn thấy Lâm Phàm thì nhất thời sửng sốt, hoảng sợ hô to: "Cậu là Lâm đại sư, sao cậu lại tới đây, đây là...."
Lâm Phàm không để ý tới người nọ mà nhìn Anh Kim: "Tôi hỏi bà lần cuối cùng, có phải bà đánh không?"
Anh Kim không mở miệng, vẻ mặt bình tĩnh nhưng đây không phải là bà ta thật sự bình tĩnh, mà tâm lý bà ta đã rất sợ hãi rồi.
Tuy rằng trên mạng bà ta mắng Lâm Phàm rất dữ dội, nhưng mặt đối mặt thì bà ta thật sự có chút sợ hãi. Bà ta đã xem qua không ít tin tức, nhất là đoạn thời gian trước, người này ở sở thú có thể một tay đánh cả hổ dữ, dáng vẻ kia thật sự là có thể dọa chết người.
Bà ta không ngờ rằng Ngô Hoán Nguyệt lại ở cùng một chỗ với tên này.
Nếu như là người khác, bà ta tuyệt đối sẽ không sợ hãi. Cho dù người đó có năng lực cũng chẳng làm gì được, có thể đánh người tại đây chắc?
Chỉ cần mấy người đàn ông xung quanh ở đây thì lập tức có thể áp chế.
Nhưng hiện tại đứng ở trước mặt mình chính là Lâm đại sư có thực lực mạnh mẽ, nếu như đối phương động thủ, ai ở chỗ này có thể chống đỡ được cơ chứ?
Chỉ sợ bản thân mình cũng bị đánh cho một trận.
Nhưng bây giờ có ngồi cũng không giải quyết được chuyện gì. Lúc này, Anh Kim đứng lên, cứng rắn đối mặt với Lâm Phàm: "Là tôi đánh, tôi giáo huấn đàn em không biết lễ phép thì có vấn đề gì...."
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, bà ta đã bị ăn một tát vào mặt, lập tức ngã lăn lên đống đồ ăn trên đất.
"Con mẹ nó, ai cho bà cái gan đấy?" Lâm Phàm thẳng tay tát, không chút nể tình.
Những người xung quanh bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, sau đó vội vàng nói: "Lâm đại sư đừng xúc động, đều là nhân vật của công chúng, đừng làm ra chuyện khiến người ta chê cười."
Tuy rằng đang khuyên can nhưng thật sự là không ai dám đi lên hỗ trợ.
Anh Kim cũng bị một cái tát này đánh cho choáng váng. Đã bao giờ bà ta gặp phải loại tình huống này chứ? Sau đó tính tình một người đàn bà đanh đá được bộc phát ra.
Vẻ mặt bà ta dữ tợn gào thét nói: "Mày có biết tao là ai hay không? Mày dám tát tao à?"
Lâm Phàm khí phách hiên ngang, chỉ vào Anh Kim: "Con mẹ nó, hôm nay tôi muốn xử lý bà, ai tới cũng vô dụng."
.....
Trong phòng vô cùng ồn ào.
Khách ở phòng bên cạnh có chút không vui.
"Nhân viên phục vụ, làm cái gì vậy, sao lại ồn ào như thế?" Một khách hàng bất mãn nói. Tới nơi này ăn cơm là vì nhìn trúng sự yên tĩnh nhưng ai ngờ mới ăn một nửa, cách vách đột nhiên vang lên tiếng cãi vã. Thế này thì người ta ăn thế nào chứ?
Nhân viên phục vụ hô to một tiếng: "Xin lỗi ngài, bên cạnh xảy ra chuyện, rất nghiêm trọng.”
Mọi người đều thích hóng tin đồn, vừa nghe thấy xảy ra chuyện, khách hàng tức giận kia lại không tức giận nữa mà ngược lại rất tò mò nói: "Xảy ra chuyện gì? Có phải có đánh nhau không? Là đi đánh ghen, bắt tiểu tam à?”
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua người đẹp bên cạnh người đàn ông này, trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ chính ông mới là mang theo tiểu tam ra ngoài ăn cơm ấy.
"Không phải nhưng có chút nghiêm trọng, phiền các ngài ở trong phòng, đừng đi ra ngoài."
Khách hàng sửng sốt: "Nghiêm trọng vậy à?”
......
Quản lý nhà hàng vội vàng tới: "Bên trong làm sao vậy?”
Người phục vụ: “Quản lý, bên trong có người đánh nhau.”
"Cái gì? Đánh nhau? Vậy các cậu còn đứng đây làm gì? Không mau vào kéo người ra." Quản lý vừa nghe thấy đã tức đến muốn nổ tung. Phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu xử lý không tốt thì anh ta cũng chịu xui xẻo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận