Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 571: Nghe nói cậu làm thuỷ quân?

Vũ Hào Vân và Lưu Giai Tuệ hoàn toàn không tin nổi những gì mình mới được nghe, dù họ không biết người đối diện là ai nhưng chắc chắn không hề đơn giản, không biết vì sao người này quen biết với u Bách Kỳ?
Vũ Hằng Lượng không nghĩ đến trong đám bạn học của con mình có người tài như vậy, bèn tò mò hỏi: “ u Bách Kỳ là bạn học của con à?”
Hai người không biết phải trả lời thế nào, đành phải gật đầu: “Dạ, là bạn học của tụi con.”
Bây giờ Hoàng Chí Cường mỉm cười, liếc mắt với Lâm đại sư, sau đó nói: “Vũ tổng, để tôi giới thiệu qua với ông, đây là Hà tổng chuyên kinh doanh đồ chơi trẻ em. Đừng thấy vậy mà coi thường Hà tổng nhé, sự nghiệp ông ấy không nhỏ đâu, xuất khẩu khắp nơi trên thế giới, con người giá trị mấy chục ức đấy.”
Hà Thừa Hàn cầm ly rượu lên cười nói: “Hoàng tổng đừng nâng tôi lên cao thế chứ. Tôi chỉ là một người bán đồ chơi trẻ em thôi. Nào, chúc mừng cho đôi vợ chồng son trăm năm hòa hợp, vạn sự như ý.”
Vũ Hào Vân và Lưu Giai Tuệ nghe đến thân phận này thì nể sợ, sau đó vội vàng nói: “Cảm ơn, Hà tổng. Cảm ơn Hà tổng.”
Lúc Vũ Hằng Lượng chuẩn bị kính rượu Hà Thừa Hàn, Hoàng Chí Cường cười nói: “Vũ tổng, ông khoan kính ông ấy, để tôi giới thiệu cho ông người này, tôi nghĩ ông sẽ biết đấy. Đây là Vương Minh Dương, Vương tổng của tập đoàn Đông Hán, là người trâu bò nhất trong số những người ở đây, ngay cả chúng tôi cũng phải gọi một tiếng anh Vương đấy.”
Danh tiếng của tập đoàn Đông Hán ở Thượng Hải rất cao, tất nhiên Vũ Hằng Lượng đã từng nghe nói đến. Thế nhưng không nghĩ đến có một ngày mình có thể quen biết được một người trâu bò như vậy, quả thật là may mắn.
Vương Minh Dương cười nói: “Vũ tổng, chúng ta cạn ly nào.”
Vũ Hằng Lượng mỉm cười, tay bưng ly rượu lên. Nhưng vào lúc này, Lâm Phàm lên tiếng: “Minh Dương, hôm nay anh tự lái xe hay là do tài xế chở đến?”
Vương Minh Dương đáp: “Tôi tự lái xe.”
Lâm Phàm: “Vậy anh uống thứ khác đi. Sau này tự lái xe thì đừng uống rượu, nguy hiểm lắm.”
Vương Minh Dương cười nói: “Được, được nghe lời anh trai.” Sau đó nói với Vũ Hằng Lượng: “Xin lỗi Vũ tổng, anh tôi đã nói thì tôi không thể cãi được, đành phải lấy nước thay rượu mời ông.”
Vũ Hằng Lượng kinh hãi nhìn Lâm Phàm, ông ta không nghĩ đến cái vị Lâm đại sư này lại có danh tiếng như vậy, trong lòng ghi nhớ: “Đúng đúng, lái xe không uống rượu, Vương tổng cứ tự nhiên. Xin mời!”
Lần lượt…
Hết một vòng.
Lâm Phàm lên tiếng: “Chắc Võ tổng ghé chỗ chúng tôi trước phải không? Hôm nay là ngày vui, không thể vì chúng tôi mà làm trễ nải những khách quý khác. Mọi người cứ trở về tiếp đón khách đi, chúng tôi tự lo được.”
Vũ Hằng Lượng biết ngụ ý của đối phương là muốn bọn họ đi về trước, sau đó cười gật đầu: “Được, tôi không làm phiền mọi người nữa.”
Vũ Hào Vân và Lưu Giai Tuệ chào tạm biệt mọi người, sau đó rời khỏi phòng.
Bên trong phòng.
Hoàng Chí Cường: “Lâm đại sư, chuyện này làm tốt chứ?”
Lâm Phàm cười gật đầu: “Rất tốt.”
Hà Thừa Hàn tò mò hỏi: “Bách Kỳ đó là ai? Lúc nào thì cậu lại có giám sát kỹ thuật an ninh mạng vậy?”
Lâm Phàm cười nói: “Bây giờ mới có, tôi đang tìm người đến hỗ trợ xử lý quan hệ công chúng trên mạng đây.”
Vương Minh Dương: “Dù không biết thực sự đã xảy ra chuyện gì nhưng mà bỏ qua đi. Hôm nay tôi có dẫn tài xế theo, chúng ta mau đến uống cho say nào. ”
……
Bên ngoài.
Vũ Hằng Lượng: “Hào Vân, sao con không nói cho cha biết con và Giai Tuệ có một người bạn học như vậy?”
Vũ Hào Vân ngạc nhiên nhìn Lưu Giai Tuệ: “Cha, con và Giai Tuệ không nghĩ đến việc này, hơn nữa cậu ta chưa từng nói với bọn con.”
Vũ Hằng Lượng nói: “Lát nữa nhớ tiếp đón bạn học cho con tốt vào, cha thấy người đó có vị trí không thấp trong lòng Lâm đại sư đâu, đừng để có gì sơ sót.”
Đối với Vũ Hào Vân, chuyện này đúng là con bà nó. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy, sao có thể như thế được? Đây không phải là chuyện viễn tưởng đấy chứ?
Nhất là Lưu Giai Tuệ trợn tròn mắt, cô ta không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này.
Vũ Hằng Lượng: “Trước tiên đi qua bên chỗ người lớn mời rượu với cha, lát nữa đến bàn của bạn học con sau.”
….
Trong bữa tiệc.
Trương Mộng Quân cảm thán nói: “Bữa tiệc này đúng là không tệ, bào ngư hải sản cái gì cũng có. Đúng là chỉ có nhà giàu mới có thể ăn nổi.”
Thu Đao Chặt Cá không thể nuốt trôi, ngồi yên lặng không biết đang nghĩ gì.
Bạn học nam bên cạnh đã có tí hơi men, hơi say cười nói: “Bách Kỳ, không phải trước đây cậu là một đôi với Giai Tuệ à? Bây giờ cậu có cảm tưởng gì khi thấy cô ấy gả cho Vũ Hào Vân?”
Trương Mộng Quân: “Hồi nào vậy? Mấy người moi móc làm gì nữa? Ai mà chưa từng hẹn hò bạn gái chứ? Thôi đừng nói nữa, bây giờ nhắc lại làm gì?”
Bạn học nam: “Tôi có ý gì đâu, tôi chỉ nói chơi vậy mà. Tôi chưa từng nghĩ Bách Kỳ sẽ đến tham gia buổi tiệc này.”
“Bách Kỳ, cậu đang làm gì đó? Tôi nghe nói cậu đang làm thủy quân hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận